Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

MƯU SINH.

ĐỐI MẶT VỚI GIAN NGUY ...

Cuộc mưu sinh gần như là nghiệt ngã
Sự yên bình không còn nữa nên chăng ?
Không phải đâu sự đối diện khó khăn
Mới biết có sự bình yên sau đó

Vâng , đúng vậy .Mặc dù trong sóng gió
Vẫn chống chèo để định nghĩa tồn sinh
Sóng biển chao lên mầu trắng khiếp khinh
Phải dừng lại những đôi tay gân guốc

Ghe nan nhỏ bồng bềnh theo con nước
Cứ nổi trôi lặn hụp giữa trùng khơi
Mầu nước thẫm đi sóng vỗ liên hồi
Sự nhỏ bé nằm trong thềm biển lớn

Qua tầm mắt nỗi lo âu ghê rợn
Mà vô hình dung ấy rất bình thường
Ba bóng người cùng tác động đồng phương
Sự tương hiệp là tối ưu sóng gió

Cái nét đẹp phơi ra từ nơi đó
Làn da đen hiệu ứng những chu kỳ
Đi và về mầu nắng sạm từng khi
Nghe biển gọi những lớp người kế tục

Bám với biển gần như lời di chúc
Tiềm năng mầu biển bạc ấy mưu sinh
Buổi ra khơi ngày nắng đẹp bình minh
Và những buổi sóng thét gào giông tố

Trải ngày tháng miệt mài thềm loang lỗ
Biển vô tình mà người rất bình yên
Những bàn tay gân guốc ấy cơ duyên
Vững giềng mối những quần cư bám biển

Chút ưu tư cho những ngày lưu viễn
Trong tầm nhìn định vị một niềm tin
Mộc mạc thôi để ước lệ tầm nhìn
Sự dũng cảm kéo dài thành động lực .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]