Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

MÀU SẮC KỶ NGUYÊN .

Thềm đá phơi màu nắng
Chen lấn đủ sắc màu
Sự chuyển động cơ cầu
Của vòng quay trái đất

Một chiều dài rất thật
Không biết mấy thời gian
Làm lắng đọng dặm ngàn
Những khúc tình dừng lại

Song hành miền quan tái
Ấm áp cả buồng tim
Anh và em kiếm tìm
Chuỗi ngày vui ánh mắt

Sườn non cao khuya khoắc
Lùm bụi màu khốc khô
Gió dàn trải bụi hồ
Ru lay bao cành trụi

Rừng cây vàng nắng rọi
Bên cuộc sống an bình
Bóng dáng của nhân sinh
Bền lòng cùng thách thức

Gót chân đi thang bậc
Gởi gấm nhụy hương mùa
Tiếng đá cuội lua khua
Rơi vào môi thắm vị

Giọt nồng ngoài thiên lý
Thơm tho vận tình thơ
Luyến kết cả hai bờ
Sườn non cùng thềm đá .
CÒN ĐÓ THỜI GIAN ...

Đặc thù những vách tường cao
Phơi phai màu gạch thuở nào còn đây
Nắng lên đường nét phơi bày
Dung nhan kiến trúc bàn tay bấy giờ
Qua đi biết mấy cuộc cờ
Bên sườn non dưới đôi bờ thẳm xanh
Nghẹn lời ở giữa em anh
Dấu xưa đồng vọng ngọn ngành dòng trôi
Chiều dài ghềnh đá khúc nôi
Vương vây sắc cỏ bồi hồi gió lay
Nắng soi dung mạo mỏng dầy
Con đường đi xuống vòng tay căng tròn
Triền miên một cuộc sinh tồn
Giấu che trầm lắng nét son nhạt mờ
Tương đồng réo rắt tình thơ
Cảm hoài rất thật nối bờ môi yêu .
MÀU SẮC LỤA MỀM .

Dòng xanh gối giữa hai bờ
Chuẩn mùa xuân gọi tiếng tơ trong hồn
Nắng soi màu nhẹ vàng son
Để màu thủy mặc vuông tròn dặm xa
Bậc thềm dệt gấm thêu hoa
Nổi trôi cùng những mái nhà phong thu
Sườn cây làn gió viễn du
Khẽ khàng dao động tạc thù thanh âm
Bên trời kết dải đồng tâm
Chung soi mặt nước tơ trầm rơi theo
Ấm vòng tay phút tương tiêu
Ghép thơ cùng với men yêu đằm đằm
Cuối trời mây đọng xa xăm
Trắng màu bông nõn bóng trầm đỉnh sương
Gót mòn dặm liễu mười phương
Mặn mà men vị thắm hường vành môi .
TRUÔNG NẮNG VÀNG PHAI .

Cuối truông Đạt Cát tuyết nằm
Quanh năm còn mãi dấu dằm trắng phơi
Nát nhàu màu đá dòng trôi
Của thiên niên vọng bên trời lạnh se
Nắng về trắng lượn mây che
Màu trời xanh biếc rắc mê đắm hồn
Bên truông gởi gắm vàng son
Của anh cùng với em nồng ấm nhau
Nắng phai màu sắc tằm dâu
Nghẹn lòng theo với mái đầu nhạt sương
Ôm đồm khoảnh khắc tơ vương
Bên không gian lạnh bên đường ghép thơ
Gió qua truông để ỡm ờ
Sợi nghiêng dấu cộng đôi bờ sông Tương
Hải hồ gót bước tơ vương
Dặt dìu thi tứ giấc tường thụy theo .
SẮC MÀU PHỈ THÚY .

Lặng điếng nỗi lòng khi chợt thấy
Nõn phơi màu ngọc phỉ bên trời
Hiên thềm phiên bản trong dòng nước
Ở cõi Tiên hay đang giữa đời ?

Màu nắng chuẩn sang dòng chảy mật
Men tình đang hé ở buồng tim
Không sao giấu được thơ bừng trổi
Anh với em chung ghép nổi chìm

Ánh sáng đằng kia dài rắc ngọc
Theo dòng nước lạnh rót lưu ly
Bên sườn non tối đêm khuya khoắc
Òa vỡ không gian rối nét mi

Làn gió vỗ thềm vang tiếng nước
Lung linh ánh sáng ngọc đôi bờ
Lặng yên giao cảm đôi vòng mộng
Nồng ấm như là giữa giấc mơ

Sương ở đầu non màu chấm phá
Không gian lịm tím gởi cho nhau
Em anh bơi lội phương trời lạ
Để thắp tình thơ khúc phụng cầu .
ĐAN DỆT THẢM MÀU .

Một khoảng không gian lặng sắc màu
Đan xen nồng ấm nối cùng nhau
Thầm thì trong gió đông gần cạn
Lãng đãng làn sương lạnh nát nhàu

Nắng ở trên đầu gửi điểm son
Lây lan theo gió nghẹn tâm hồn
Nét tranh chấm phá nồng hơi ấm
Cung bậc thang tầng rắc nốt xôn

Cái sắc xanh non nắng mượt mềm
Hạt sương còn đọng muộn màng đêm
Lung linh màu sắc ngời trong nắng
Bu bám cành xanh vỡ bậc thềm

Anh với em đi dưới bóng vàng
Những lùm cây nhớ sắc thu loang
Nhẹ rơi mấy lá sang mùa vội
Tiếng động tơ bay điệp khẽ khàng

Và lá trụi cành sự khốc khô
Gió ru trầm mặc bụi phong hồ
Nắng mềm hôn nhẹ dòng trôi ấy
Ngã xuống bóng râm nét họa đồ

Đi giữa không gian lặn cuộc tình
Dưới trời khoan nhặt gót đài kinh
Mà lòng dào dạt niềm trao nhận
Dìu dặt tình thơ của chúng mình .
Ở DƯỚI HIÊN THỀM .

Bậc thềm của một cao nguyên
Mặt trời lặn ấy Tây Xuyên sông hồ
Đặc thù màu sắc đơn thô
Giao mùa chuyển đổi phân phô diễm tình
Lao lung trong cuộc hành trình
Bên thềm dị mộng bên đình trúc xanh
Sợi sương lãng đãng tơ mành
Trải dài dặm liễu xây thành sườn non
Trên cành tiếng sáo véo von
Âm thanh gọi bạn pha son khung trời
Lối đi giai điệu ngàn khơi
Nắng phai màu lạnh đầy vơi cõi lòng
Nắm bàn tay chặt ấm nồng
Đi theo màu sắc tơ đồng buồng tim
Bầu trời mây lượn nổi chìm
Dẫn màu nắng ấm lối tìm tình thơ
Dệt đan tha thiết đôi bờ
Đầy trang cảo mộng chật tờ hoa tiên
Ôm cầm nhau giữa thềm hiên
Chuẩn xuân hình ảnh dệt phiên tơ lòng .
CỬU TRẠI CÂU MÙA ...

Thiều quang chín chục ngày đông
Đã hơn sáu chục lạnh không thấy còn
Vòng quay nhất định mỏi mòn
Ngày sang xuân sắp điểm hồng thời gian
Khung trời dường đổi sắc vàng
Để chồi lộc nở đăng quang hương mùa
Nắng lên gấm dệt thêu thùa
Dặm ngàn bung vỡ tiếng lua khua dầm
Dòng trôi ở đó lặng thầm
Khẽ khàng đồng vọng phúc âm men tình
Quần cư hoằng hóa tồn sinh
Giữ nguyên tầng bậc cái hình dung xưa
Sợi mờ rắc giọt khoan thưa
Lẻn trong màu nắng đẩy đưa gót lòng
Màu xanh cây lá tơ rong
Lung linh ánh nắng ấm nồng hơi xuân
Song hành gót bước rưng rưng
Dặm xa gội nắng ghép từng trang thơ .

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

HOÀNG HÔN VIỄN XỨ .

Hoàng hôn ở nửa bán cầu
Bên kia bờ biển nhuộm màu nhớ thương
Sắc màu níu kéo tơ vương
Lối đi trầm mặc cung đường tư duy
Bóng cây giềng mối thầm thì
Thôn làng yên ả bấc chì khôn so
Hoàng hôn vây kín con đò
Giữa dòng chuyên chở sắc tơ của chiều
Bóng dừa chút nắng tương tiêu
Màu xanh bu bám ít nhiều biếng khuây
Nỗi niềm thổn thức vơi đầy
Xẻ chia san sẻ những vây vướng lòng
Xa vời cuộc sống hằng mong
Nhìn qua vạch nối ấm nồng thân thương .
HOÀNG HÔN TRÊN NÚI LÃO QUÂN .

Nhung mềm màu sắc tà huy
Khoảng trời cao rộng từ khi nào rồi ?
Tháp tầng vạch nối cơ ngơi
Ung dung tự tại rõ ngôi lặng thầm
Bóng cây gió lượn sương lần
Bức tranh chấm phá quân phân mấy mùa
Giờ hoàng hôn nhuộm gió đùa
Bóng mây lẳng sắc nhặt thưa đỉnh trời
Giọt sương nhạt trắng lặng rơi
Không gian se lạnh đầy vơi nỗi niềm
Gót chân chuyên chở buồng tim
Hương mùa giao cảm lối tìm cùng nhau .


NÚI LÃO QUÂN .

Ngàn năm dáng đứng phong Nho
Đỉnh cao rợp nắng khoang đò chia xa
Đền đài gầy dựng hôm qua
Đi vào trang viết gấm hoa phong trần
Cỏ cây vây vướng phù vân
Trắng vương màu tuyết xóa tầng đá cao
Hình dung kiến trúc ly tao
Tháng ngày mời gọi lối vào tư duy
Gió về vọng tiếng thầm thì
Bên kia sương nhuộm lối đi về Tần
Dưới trời mây trắng ngại ngần
Sắc xanh e lệ thanh tân khoảng trời
Êm đềm ông Lão Tử ơi !
Ngàn năm lưu dấu một người hôm qua .
NHUỐM BỤI THỜI GIAN .

Âm thầm dáng đứng thiên thâu
Nắng phai mái ngói xuống màu đường vân
Dáng xưa còn đó tảo tần
Hằn lên góc cạnh giọt cần lao ghi
Cửa cài then đóng từ khi
Màu phai hổ phách lối đi bao thời
Thềm hiên loang lỗ chơi vơi
Lối mòn âm vọng nghen lời vòng quay
Tinh cầu dẫn lối hôm nay
Đứng bên rào giậu lắng say tâm hồn
Để nghe sóng nhạc có còn
Vọng theo tiếng gió mỏi mòn thiên niên
Ngậm ngùi cô đọng thành phiên
Đi về quá khứ mực nghiên trang tờ
Nổi trôi tơ liễu bến bờ
Nắng soi tao ngộ tình thơ vơi đầy .
TRẦM MẶC THỜI GIAN .

Trầm tư giữa cõi rừng thiêng
Nét cong kiến trúc màu thiền phong rêu
Ngói xưa mưa nắng gió triều
Phơi lên màu ngọc gót chiều tà huy
Núi rừng cao ngất từ khi
Gót chân chọn lựa lối đi vỡ bờ
Màu xanh rắc giọt sương mơ
Bên trời lịm tím nắng mờ vàng trôi
Con đường nhỏ hẹp chơi vơi
Khốc khô màu cỏ bên trời lãng quên
Qua truông gió lượn bồng bềnh
Ru rong phiến lá dội nền ly tao
Gót mòn theo bậc thang cao
Ấm nồng màu nắng lao xao tiếng lòng
Mở ra cung bậc sắt đồng
Chiều dài trầm mặc diễm hồng thiên thâu
Xa trông theo dáng vọng lầu
Gởi hồn vào khúc phụng cầu tình thơ .
NỬA VÒNG HỒ TRONG NẮNG .

Tầm nhìn bán  nguyệt hồ trong nắng
Một nửa bên kia nửa bán cầu
Bờ đất ngày xưa còn trĩu nặng
Dễ chừng vương vãi ngọc vàng châu

Cây trồng lạc lỏng không gian tính
Mà vẫn tiêu tương những vận từ
Òa vỡ cung thềm thời vĩnh định
Bụi hồ dẫn lối nghiệp Hoa Lư

Sườn cao vách núi lây lan ánh
Màu nắng tàn đông vương vấy mùa
Đi giữa không gian đang tím lạnh
Mà lòng nồng ấm gót khoan thưa

Cỏ cây tầng bậc thời gian cộng
Ôm đá trăm năm lấm bụi hồ
Màu nắng tàn đông đùa gió lộng
Cạn nguồn chuyên chở nét son tô

Đi qua giọt nắng chơi vơi trải
Để thỏa tình yêu của một thời
Mái tóc nhòa sương cùng ánh mắt
Hương tình ngan ngát vị hôn môi .
KHOẢNH KHẮC MỎI MÒN .

Đường lên trĩu nặng cần lao
Đã qua thế kỷ đã bao cuộc cờ
Nát nhàu tầng bậc hững hờ
Màu hoang phế nhuộm rắc tơ tháng ngày
Nắng soi từng mảng gió lay
Trên thềm đá cổ vơi đầy thời gian
Rừng cây trong nắng chói chang
Thì thầm tiếng gió vượt ngàn tơ ru
Lặng thầm vào cõi thiền tu
Vẳng nghe tiếng lá khô vù rơi theo
Vòng tay xuôi ngược ấp yêu
Đi lên thang bậc mượn Kiều vào thơ
Không gian di tích đôi bờ
Hồi chuông lãng đãng rắc mơ vào tình
Hoa Lư lay động Đài Kinh
Mái sương kề chụm trúc đình gấm hoa .
TUẦN TỰ THANG TẦNG .

Tự nhiên kết cấu giải bày
Lòng hồ nằm giữa vòng tay núi đồi
Nắng soi làn mỏng bồi hồi
Tơ mành khoảnh khắc của thời xa xưa
Bóng cây lay động vẳng đưa
Thì thầm theo gió hương mùa nhã ca
Phẳng dòng nước lặng âm ba
Rong rêu chìm nổi tơ hoa ỡm ờ
Nền trời hư cấu hoang mơ
Vào trong đáy nước xóa mờ rong rêu
Sườn đồi vây vướng cỏ thêu
Dường là tấm thảm dệt triều nắng vương
Trong hơi gió những giọt sương
Se lòng ánh mắt thụy tường gót chân
Đổi trao giây phút trong ngần
Bên hồ phong nguyệt thanh tân cuộc tình .


VẠCH NỐI VỀ NGUỒN .

Trôi qua thế kỷ hơn mười
Không gian vẫn cứ của thời Hoa Lư
Đan thanh điệp mộng chân như
Cỏ vương vấy sắc cung từ gợi thơ
Họa hoằn sắc lá nhung tơ
Cái màu cạn gót chân mờ phong rêu
Dưới hồ mặt nước mè nheo
Phẳng gương bung vỡ dáng Kiều dợm trông
Nắng lên giữa buổi mai hồng
Nhạt nhòa di tích thiền không bên bờ
Gió ngàn dạo lỏng phím tơ
Rung rinh thềm núi rắc mơ vào dòng
Trời cao làn mỏng mây rong
Nắng rơi giọt nhỏ ấm nồng không gian
Mình về ghép vận dệt đan
Tình thơ du lữ đầy trang Hậu Đình .

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

MÀU XANH Ở DƯỚI PHƯƠNG TRỜI .

Màu xanh dao động lưa thưa
Nắng soi quần thể bóng dừa vời xa
Mái xanh tóc suối tơ hoa
Khẽ khàng tiếng vọng nốt la thứ trầm
Dưới thềm màu cỏ nõn mầm
Em anh gót bước nín câm trong ngần
Ngẩn nhìn ánh nắng văn lân
Gió gieo từng lượn xoay vần dị sai
Lắng nghe tiếng vọng hôm mai
Xa vời tiếng gọi gót hài sang ngang
Cứ lưu giữ mãi từng trang
Tầm nhìn góc độ xuyên ngàn hằng mong
Trên cao tọa độ cơ vòng
Lặng thầm tu chỉnh sự trong sáng niềm
Quê xa mấy độ nổi chìm
Chúng mình gót bước cánh chim vượt ngàn .
MÀU SẮC QUÊ NHÀ .

Cây dừa có phải quê ta ?
Bến Tre - Bình Định - Khánh Hòa - Bạc Liêu ?
Cũng trong khoảnh khắc buổi chiều
Màu trời hổ phách ít nhiều phơi pha
Dòng trôi dừng lại thiết tha
Cái dung nhan ấy thật là biểu trưng
Bờ ôm màu tối ngập ngừng
Gót chân kiều khách rưng rưng quê nhà
Giờ vời từng lượn ta bà
Lạnh lòng gởi gấm hiên tòa chân quê
Bên kia âm khúc bộn bề
Hành lang giềng mối tím se tơ lòng
Mây trời thấp ngọn xa trông
Chân mây mặt nước cơ vòng tự nhiên
Xạc xào dừa tóc thành phiên
Làn sương giọt xuống tơ duyên lẻn vào
Cầu tầu khát vọng cuộn trào
Ngày về bừng sáng ánh sao cuối mùa
Với em hình anh thêu thùa
Mà trong nguồn cạn mới vừa lóe lên
Dòng thơ đơn giản gọi tên
Âm thầm mà rất vươn lên nỗi niềm .


THÀNH PHỐ ĐÊM GỢI NHỚ ...

Bên bờ nước chảy phố đêm
Sắc màu trầm mặc bên thềm miền xa
Lâu đài cao ốc gấm hoa
Dung nhan thời thượng lụa là biểu dương
Mà không định nghĩa tơ vương
Tâm hồn khắc hoải thân thương đáy lòng
Của anh góp nhặt tơ đồng
Về em những tưởng hằng mong nỗi niềm
Lằn trôi mặt nước nổi chìm
Rộn ràng âm khúc sự tiềm tàng trao
Anh ơi ! lên ngựa chia bào
Cái thời xa ấy cuộn trào dòng trôi
Nền trời lịm tím xa xôi
Chắc anh thổn thức bồi hồi từng giây
Ngọn nguồn sợi gió đêm bay
Biết đâu đến một chân mây họa hoằn
Chút lòng chắc mót đan xen
Gởi qua hình ảnh nếp hằn canh thâu
Mong sao có sự nhiệm mầu
Sắc màu hình ảnh là châu ngọc chờ .
CHÌM TRONG MÀU NHỚ .

Tầm nhìn như của xa xưa
Màu xanh cỏ mọc cây vừa tàn đông
Giọt sương làn mỏng xa trông
Ôm bờ hoang phế sắc đồng lạnh se
Gió xao từng lượn xa nghe
Giao hòa âm khúc quế hòe tình thơ
Nắng soi vàng vọt nhạt mờ
Mang dòng hơi ấm ỡm ờ qua môi
Trải dài tầng bậc khúc nôi
Gót chân lặp bước dòng trôi lặng thầm
Nhạc rừng khoan nhặt tơ trầm
Trời cao xám nhạt nín câm bậc thềm
Hàm Rồng cộng với anh em
Vỡ òa điệp khúc nhung mềm tình thơ
Không gian kết nối hai bờ
Cái tha thiết với giấc mơ ngập lòng .
SƯƠNG LẠNH FANSIPAN .

Những đường cáp kéo chân mây
Màu sương còn đó vương vây núi đồi
Hiên thềm Tây của Thụy Thôi
Nắng rơi từng giọt bồi hồi thời gian
Đỉnh non rắc nhụy tơ vàng
Bản đồ tần tảo dung nhan tháng ngày
Cỏ xanh theo lối đường cày
Trắng màu dòng suối vòng quay sinh tồn
Fansipan một đỉnh non
Mái nhà Tổ Quốc linh hồn trăm năm
Mùa đông rét lạnh dấu dằm
Mình về du khảo dâu tằm tình thơ
Nắng soi gót bước ước mơ
Màu sương se lạnh ấm bờ môi hôn .
NHÂN ẢNH GIỮA CẦU MÂY .

Mặt trời soi bóng nhịp cầu
Gió nghiêng chao lượn từ đâu bay về ?
Màu mây năm tháng buốt tê !
Kéo dài vạch nối bộn bề thời gian
Bắc qua dòng suối âm vang
Tiếng tơ tiếng phách mấy ngàn năm qua
Lặng thầm tơ sợi Mường Hoa
Dòng trôi mộc mạc thật thà chân quê
Gót chân mỗi buổi đam mê
Gió bay mái tóc hẹn thề chao ơi !
Nụ hồng thắm đỏ vành môi
Đường cong thổ cẩm phản hồi chân dung
Hôm mai điệp khúc lai trùng
Bóng cây tả ngạn xanh chùng phím loan
Nắng trời nhẹ trải mơ hoang
Hồn du vân mộng chứa chan cõi lòng .
TIỀM ẨN KHUNG TRỜI .

Ở đây chìm ngập màu hoang hóa
Sương lạnh còn se gót bước về
Chồi lộc nẩy vươn mầm nõn lá
Dặt dìu gót bước giữa hoang mê

Bóng cây chấm phá màu tranh cổ
Của một lối đi trường phái nào ?
Trụi lá khô cành vương vấy ảo
Tơ mành theo gió vọng lao xao

Bóng mờ tu viện xưa còn đó
Sắc gạch nhòa theo mẫu tháng ngày
Song cửa muộn phiền phơi trống gió
Âm thầm cau mặt bấy lâu nay

Thềm xanh cỏ vướng nhòa khoan nhặt
Của những bàn chân thuở tạ từ
Sương lạnh se lòng đang quặn thắt
Đường vào lịm tím phút cầm như

Và trời cô đọng mây hàn tiết
Màu nhớ nhung trôi nốt bổng trầm
Cái thuở mơ về chim cuối Việt
Bây giờ lắng xuống khúc hòa âm

Cùng nhìn nhau để chung hoài cảm
Tu viện Tả Phìn lạnh sắc đông
Mình viết tình thơ nhòa giọt xám
Của sương se lạnh tím tim lòng .



MỘT NÉT GIANG SAN .

Năm bốn sắc màu Tổ Quốc ơi !
Trải dài dặm núi đến ngàn khơi
Dặt dìu hình bóng chân trần gót
Mà thắm hoa văn thổ cẩm ngời

Đây một không gian tính đặc thù
Tả Phìn - Dao đỏ mộng hoài thu
Mái nhà ván gỗ nhàu năm tháng
Lò bếp lửa vây khói tỏa mù

Vóc dáng trầm tư vai cõng gùi
Tháng ngày tần tảo thắp niềm vui
Nắng miền sơn cước da màu sạm
Mà đỏ vành môi thắm nụ cười

Xào xạc trùng non tiếng gió lùa
Khẽ khàng cây lá vọng lua khua
Ngày về du khảo Sapa đỉnh
Khăn đỏ người Dao gió cợt đùa

Chân thật phơi bày mộc mạc quê
Mà sao trĩu nặng gót chân về
Quần cư rộn rã mùa đông rét
Sắp đến mùa xuân xóa buốt se

Mình đến nghe lòng phút cảm giao
Còn vây cái lạnh của vùng cao
Mà như đồng hóa men nồng ấm
Phác tiết tình thơ buổi cuộn trào .

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

CON THUYỀN CỔ TÍCH .

Nên chăng ở đó con thuyền
Từ thời Hồng Thủy nằm yên đến giờ
Ngàn năm còn đứng bên bờ
Phong rêu mưa nắng đợi chờ gót chân
Chưa nhòa góc cạnh văn lân
Cứ trôi chảy mãi trong ngần thời gian
Đỉnh cao là những nấc thang
Bậc tầng gạch nối chặng đàng thiêng liêng
Uy nghi cổ kính am thiền
Bên bờ biển cả vọng miền xa khơi
Cỏ cây xanh sắc mọc mời
Hành lang gót bước bên trời hồng pha
Những ngày dệt gấm thêu hoa
Gót chân đi đến hiên tòa trăm năm
Vỡ òa những nét đằm đằm
Gom vào tri thức vàng tằm xanh dâu
Sóng gào ngàn biển khơi sâu
Tình thơ đầy ắp nhịp cầu tơ duyên .
GÓC CẠNH THIÊN ĐƯỜNG .

Hoàng hôn về đảo Thiên Đường
Những ngày ở xứ Nam Dương vỡ bờ
Biết bao dòng chảy tình thơ
Vương mang trĩu nặng cuộc cờ ba sinh
Sóng xao nhàu nát lộ trình
Vỗ bờ cát nặng men tình cảm giao
Vầng dương màu sắc cuộn trào
Sự mơ mộng giữa nguồn đào thời gian
Mây nhòa sắc mỏng tơ loan
Cứ rong ruổi nốt cung đàn trầm tư
Hòa lòng giữa cõi chân như
Lặng trong tiếng sóng ngôn từ giao duyên
Ấm nồng khoảnh khắc dành riêng
Men vành môi vị đọng phiên khúc mùa
Vỗ thềm con nước lua khua
Lẻn vào tâm thức nhặt thưa câu thề .



MÀU XANH SẮC QUÊ .

Đan thanh mà cũng đặc thù
Mùa đông về rắc sợi mù mưa mây
Ruộng đồng xanh lá ru lay
Theo từng lượn gió tơ bay lạc loài
Bóng dừa màu sắc cọc còi
Khẽ khàng tiếng động cảm hoài dặm xa
Nền trời mây kín nhạt nhòa
Lạnh lòng vây vướng dặm qua bụi hồ
Đường quê màu sắc đơn thô
Dáng quê kiểng của trường đồ tồn sinh
Lắng nghe qua suốt lộ trình
Âm thanh của một hiên đình xa xăm
Màu đông sắc lá đằm đằm
Bên thêm cuộc lữ nối dằm tình thơ .
NGỘ NGHĨNH BÊN TRỜI .

Bình minh màu nắng dễ yêu
Vây vương khe lạnh tương tiêu gót hài
Dòng trôi suối trắng hôm mai
Song hành lối chảy nối dài sợi tơ
Bậc thềm đá đứng ỡm ờ
Đường cong nhân ảnh dệt mơ vào mùa
Sợi mềm khuấy nước lua khua
Nắng soi dung mạo thêu thùa diễm trang
Màu xanh triền đá tơ loan
Sắc hoa dại trải vương mang dáng hòe
Ánh trăng còn ở bên hè
Lạc loài mà rất tỉ tê sắc nhòa
Màu xanh e lệ phôi pha
Góc trời đầm ấm mặn mà không gian
Gót chân ngậm ngọc dát vàng
Bình minh khe lạnh chứa chan men tình
Mùa đông sợi nắng Đế Kinh
Lạnh mà nồng ấm chúng mình phải không ?
NẮNG VỀ KHE LẠNH .

Dòng trôi của suối song song chảy
Sợi mỏng đường tơ đến nghẹn lời
Màu nắng mùa đông vàng ủy mị
Vô hình dung của tiếng thơ rơi

Cỏ cây đan dệt phơi màu nắng
Lẳng sắc nhung trang gối bậc thềm
Núi đứng chiều cao thiên tải hẹn
Cạn nguồn giao cảm cuộc anh em

Vỡ bờ tiếng nước va âm vọng
Một chút mà thôi động lá cành
Cơn gió ấm nồng xoay khuấy mỏng
Cảm hoài gót bước của em anh

Ở xa thành Huế mười lăm dặm
Mà rất Đào Nguyên rất Quảng Hàn
Mình đến thu gom mùa lụa gấm
Tình thơ chắt mót nặng hành trang

Vô tình phiến đá phơi mưa nắng
Là một cơ ngơi buổi trữ tình
Khoảng trống trên đầu cao vắng lặng
Ấm nồng vòng khép nợ ba sinh

Quay về hướng Huế nghe khoan nhặt
Nhã nhạc tơ rơi lạnh thụy tường
Khe lạnh cách ngăn ngày biến loạn
Bây giờ vạch nối với dòng Hương .

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

ĐẸP MỘT MÀU QUÊ .

Ruộng đồng chân chất màu quê
Sắc xanh còn đó bộn bề cần lao
Gió về từng lượn lao xao
Ru lay phiến lá bên rào bóng cây
Gót về mình đứng lại đây
Cùng cơn gió nắng vòng tay ấm nồng
Men tình có phải vậy không ?
Em anh tận hưởng hương đồng ruộng xa
Dù không phù phiếm tơ hoa
Mà đầy nhụy vị diết da tâm hồn
Đơn thuần của mỗi lần hôn
Mà nghe trũng nặng vị son thơ tình
Chớp mòi khoảnh khắc ba sinh
Nón quê hương đẹp hành trình cảm giao
Đỏ màu áo thuở y bào
Nắng phơi nhung lụa bay vào diễm xưa
Trên đầu nắng đã đứng trưa
Từng cơn gió mát mới vừa cầm chân .
DỪNG GÓT LIỄU MÀNH .

Trúc mành buông thả chắn che
Bày ra một lối đường về ghép thơ
Nắng phơi màu của xa mơ
Đổ dài bóng ngả qua bờ thềm hiên
Những cây chấm phá nét duyên
Màu xanh hư ảo nắng xuyên lụa là
Sợi tranh trên của mái nhà
Dường còn đọng lại sương sa đêm rồi
Long lanh giọt nắng se soi
Hình cầu trong suốt lạc loài không gian
Nét quê cài dựng cung đàng
Để niềm du lữ đăng quang tim lòng
Lay mành trúc lượn gió rong
Thầm thì giao động bướm ong rộn buồng
Tim trao dòng chảy cạn nguồn
Màu phơi của nắng thẹn thuồng bon chen
Tình thơ lãng đãng mắc giăng
Không gian tròn trĩnh cung Hằng đã mơ ...
KHÔNG GIAN GỢI LẠI MEN TÌNH .

Mùa đông chỉ lạnh không mưa
Ở đây dường chỉ vẳng đưa tơ mành
Dặt dìu chung một màu xanh
Riêng trời mây trắng vây quanh đỉnh đồi
Nắng soi từng giọt chơi vơi
Ấm nồng giây phút gọi mời vòng tay
Bên đồi thấp rợp bóng cây
Màu xanh nõn nắng ru lay gió về
Làn trôi nước biển hoang mê
Cái màu sắc gợi lối về gởi trao
Theo truông gió thổi lao xao
Bóng hình phương tiện âm hao bên bờ
Chút màu cát trắng phai mơ
Hình dung nhân ảnh nhạt mờ phiêu du
Dặm ngàn đổ bến phỉ phu
Mở lòng giao ngộ tạc thù hương men
Tình thơ đầy ắp cài then
Ngày về òa vỡ đường trăng giao mùa .
GIỮ TRỌN MÀU QUÊ .

Quê hương một buổi trăng tròn
Vẻ nghèo nàn đứng mỏi mòn tầm trông
Lặng lờ anh có biết không ?
Vi chưng phong cảnh vô cùng thân thương
Đèn soi màu đất con đường
Đường quê còn lắm tơ vương anh à
Màu sương rắc giọt hôm qua
Lạnh lòng cùng với nẻo xa ấy - vời
Bóng cây se lạnh không lời
Hình dung của nó một thời đi qua
Thô sơ mộc mạc căn nhà
Mái tranh hai mái giấy pha nhựa đường
Ánh đèn vàng vọt nhòa gương
Lùm cây xào xạc cung thương cung hoài
Một màu im lặng kéo dài
Ngoài song bờ giậu hôm mai thẩn thờ
Ánh trăng tỏa sáng ỡm ờ
Kéo nguồn thi cảm vần thơ lặng thầm
Nét quê tiếng của phúc âm
Đẹp hồn thơ chép nín câm cõi lòng .

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

VỊ MẶN LAO LUNG .

Mồ hôi nhỏ xuống bên thềm
Nắng phai giọt nóng ướt mềm vành vai
Cần lao nét họa hôm mai
Chan hòa vị mặn cảm hoài chân dung
Bên cơn sóng vỗ ngàn trùng
Bên bờ mua mọc tao phùng cát hiên
Nắng lên xóa sạch bưng biền
Hồn tư duy lộng cuối miền mây giăng
Con đò nặng trĩu nhọc nhằn
Trắng trong tinh thể nếp hằn vươn cao
Dễ chừng trong ấy lao xao
Gió đưa vị mặn để trao về nguồn
Cầm chân nét vẽ tròn vuông
Không gian đứng lại vai tuồng vân phong
Khẽ khàng âm vận ruổi rong
Tình thơ cùng với men lòng nỉ non
Đường về với biển mỏi mòn
Đem vào thi tứ mãi khôn nguôi lòng .
LỐI VÀO LIỄU MỘNG .

Nắng màu len lén se soi
Con đường dâu bể nhuốm mòi lao lung
Đi sâu vào cõi khôn cùng
Âm vang tiếng gọi tao phùng vòng tay
Gió đưa lượn nắng đắm say
Ấm nồng khoảnh khắc giải bày buồng tim
Tơ mành nốt nhạc đường chim
Thẳng liền đôi cánh hướng tìm bờ môi
Thì thầm cành lá khúc nôi
Màu xanh Sác gọi bồi hồi thanh âm
Đi vào lối bước nín câm
Tiếng thơ òa vỡ men trầm hương xưa
Êm đềm tiếng nhẹ vẳng đưa
Lời chim gọi bạn mấy mùa gởi trao
Biết làm sao , nói làm sao ?
Cạn lòng rưng rức phút xao xuyến tình .
ĐI VÀO LIỄU HẸN .

Từ xưa tọa độ phân kỳ
Nổi trôi của một lối đi bao giờ ?
Rẽ ngôi rừng nõn màu tơ
Sợi ru theo gió ảo mờ tầm trông
Đêm mơ rừng Sắc nhớ không ?
Gió đưa từng lượn men nồng vương theo
Nắng phai màu đuổi lượn triều
Lối đi nõn mượt tương tiêu cảm hoài
Lần theo lối bước lạc loài
Lãng du âm vận mặn mòi tình thơ
Rừng Cần Giờ của Cần Giờ
Gởi trao vương miện cập bờ ái ân
Vắt trong nắng Thục mây Tần
Đài trang nếp áo mấy lần tà huy
Hương men ghép vận cúc quỳ
Lỏng buông tơ sợi bấc chì vành môi .
DỊCH CHUYỂN SẮC MÀU .

Lô nhô những thớt đá dồn
Trầm tư màu sắc mỏi mòn thời gian
Bên thềm cát trải dặm ngàn
Nắng gieo phong nhụy hành trang nguyện thề
Cầu thang nối bước đi về
Đoạn đi gỗ ghép buốt tê quãng trời
Lạnh lòng những giọt sương rơi
Còn cô đọng lại cạn vơi tầm nhìn
Long lanh giọt nắng tơ in
Gót chân nhẹ bước lối tìm ly tao
Ngàn khơi sóng vỗ rì rào
Lối đi uốn lượn ôm vào các hiên
Bóng mây ghép sợi thành phiên
Nắng đưa đẩy gió đến miền xa trông
Ôm cầm giây phút nhớ không ?
Tình thơ gọt rửa tơ đồng biếng khuây .
NÕN SẮC MẦM CHỒI .

Màu xanh cổ lũy quê hương
Cạn nguồn cho cuộc tơ vương lụa là
Dòng trôi khoan nhặt ngã ba
Cũng xanh màu tảo ruột rà nông sâu
Cánh rừng Sác mượt canh thâu
Gió lay ánh nắng mái đầu nghiêng chao
Ngày đông âm khúc lao xao
Tiếng chim gọi bạn ly tao hương mùa
Dòng trôi phương tiện vẳng đưa
Động cơ trầm lắng lua khua vỗ bờ
Chạnh lòng giữa khoảng trời mơ
Mây trôi lang bạt xanh mờ viễn phương
Hẹn nhau giao cảm chặng đường
Cần Giờ nối gót tơ vương tấc lòng .

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

ÂM VỌNG CÒI TẦU .

Màu khô khốc của địa phương
Sự nghèo nàn ấy tơ vương buổi đầu
Cạn khô của một nhịp cầu
Mà thiên niên đã lắm tầu đi qua
Tiếng còi rúc giữa trời xa
Bay màu khói trắng là là trôi đi
Không gian nằng nặng màu chì
Nắng hôn lên cảnh những gì hôm qua
Nhìn về cuối nẻo tơ hoa
Mặt hồ len lén vàng pha nắng chiều
Những ngọn đồi đứng cô liêu
Dưới trời mây lắng ít nhiều trắng phau
Song hành gót bước cùng nhau
Dặm xa cấu kết lại màu vàng son
Của tình ý của tâm hồn
Nặng trang giao cảm vị hôn đằm đằm .
MÀU NẮNG QUANH HỒ .

Đền thờ đứng ở mái hiên
Của thềm sườn đá thiên niên ấy mà
Màu xanh vây vướng hôm qua
Cỏ phơi màu nắng chan hòa nguồn cơn
Lối mòn không có thiệt hơn
Vòng quanh hồ tự nhiên vờn khói sương
Giữa dòng nước chảy vấn vương
Một cồn đất nổi vô thường từ lâu
Bóng cây sắc đá nhiệm mầu
Như dường thị hiện nhịp cầu nhân sinh
Vòng quay lấp kín lộ trình
Nắng hong lên cảnh tơ tình gió rong
Trời cao những lớp mây vòng
Khắp nơi loang lỗ thành dòng trôi đi
Mình về theo gót từ khi
Lữ hành giữa buổi bấc chì nặng theo .
MÀU SẮC CỰC QUANG .

Cực quang hiện tượng mùa đông
Làm cho thêm sắc ấm nồng Giáng Sinh
Ngôi làng vẫn cứ yên bình
Nằm trong giấc ngủ lặng thinh ơ hờ
Con đường rơi rớt bụi bờ
Cũng trong im lặng xóa mờ sắc đêm
Rừng khuya gió thổi êm êm
Sợi tơ giọt xuống cung thềm lạnh se
Không gian ánh sáng vọng về
Cực quang ở đó rắc mê đắm lòng
Lạnh lùng gót bước ruổi dong
Cứ bay phảng phất men nồng mùa xưa
Mình về ánh cực quang vừa
Cuối trời bung vỡ nhặt thưa thì thầm .
NGÔI LÀNG LẠNH SẮC GIÁNG SINH .

Nóc nhà tứ giác vươn cao
Bóng đèn trắng sắc cuộn trào màu đêm
Tuyết rơi bông nõn hiên thềm
Cây thông gió lượn ru êm nhạc hòa
Dòng trôi tầng bậc hiên tòa
Giáng Sinh đầy ắp cánh hoa nguyện cầu
Màn đêm dù đã tối màu
Vẫn trong sáng với trước sau ngôi làng
Cánh rừng trũng lạnh miên man
Thắp lên giai điệu mơ hoang gót hài
Vòng quay lãng đãng hôm mai
Ngôi làng rộn khách vãng lai tầm nhìn
Ngồi nghe giọt lạnh niềm tin
Giáng Sinh tồn tại tuyết in trắng mùa .
VẪN CỨ MIÊN TRƯỜNG .

Lâu đài thế kỷ xa xôi
Nằm bên hồ nước mềm môi nhân loài
Mùa đông sạch nắng quan hoài
Vắt trong cảnh tú se soi hiên thềm
Thả bao mơ ước nỗi niềm
Vào trong khoảnh khắc đang tìm bên nhau
Cành cây đỏ buổi đồng thau
Sắc đang ngụp lặn trên đầu lung linh
Lâu đài hướng mặt Đế Kinh
Dung nhan của thuở yên bình tỏa hương
Bây giờ điếm cỏ cầu sương
Nét cong ánh nắng vô thường cài lên
Sắc mờ rêu mốc lãng quên
Vẫn yên nhiên đứng vững nền nếp xưa
Bầu trời xanh ngắt đong đưa
Gió bay ánh nắng thêu thùa không gian
Dưới dòng nước lặng tơ loan
Khôn nguôi cho cuộc dặm ngàn men yêu .
LỄ HỘI MÙA ĐÔNG .

Từng bước đi ánh sáng
Kết thành chuỗi cung cầu
Trong bóng đêm khuếch tán
Lục ngọc bảo xanh màu

Kéo chiều dài thế giới
Vào khoảnh khắc nhung mềm
Cuộc hành trình diệu vợi
Dừng lại trong gió đêm

Những vòng hoa tan vỡ
Lễ đài môn rộn ràng
Màu sắc đèn tao ngộ
Soi rõ những dung nhan

Thềm cỏ đầy sương lạnh
Cả một vùng nín câm
Mùa đông đêm đặc quánh
Trải lòng ra âm thầm

Cuộc song hành ấm áp
Mùa đông ở xứ người
Ngọn đèn soi tầng tháp
Tình thơ da diết trôi .


VỊ NỒNG DÒNG SUỐI .

Đi ra dòng suối bên làng
Buổi mai nắng dậy sợi loang giọt mềm
Không gian còn lại êm đềm
Hai bên bờ đá hiên thềm gót chân
Bụi mờ hơi nước văn lân
Khu rừng lạnh gió xoay vần hôm mai
Dòng trôi nhân ảnh lạc loài
Nắng soi bờ đá cảm hoài tơ ru
Giọt trôi lãng đãng hư phù
Nghe trong hơi gió vi vu rối nhàu
Lối mòn từ thuở mái đầu
Bây giờ gót bước tằm dâu tơ mành
Ấm nồng giây phút em anh
Quê hương xứ lạ lâu thành viễn du
Êm đềm như thể dòng tu
Tiếng rơi của lá đặc thù nín câm
Sợi tơ thức nốt bổng trầm
Dầm mình vào suối dậy mầm mống xưa .
LÀNG CỔ LẠNH SƯƠNG .

Mùa đông làng cổ im lìm
Trải bao thế kỷ nỗi niềm khôn nguôi
Sắc nghèo ôm chặt bầu trời
Ngày đông se lạnh niềm vui lại về
Màn đêm phủ kín màu the
Ngọn đèn ấm cúng vị hòe quế bay
Bóng cây lạnh gió lung lay
Tiếng rơi lộp độp làm say men tình
Dặm ngàn trao gởi đài kinh
Dừng chân làng cổ đăng trình dặm xa
Thềm hiên giọt lạnh giao thoa
Tâm tình dạo khúc màu pha sắc tình
Tròn đêm mở ngõ hiên đình
Chân dung trọn vẹn tồn sinh lắm đời .

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

TRĂNG LẠNH PHỐ NGƯỜI .

Trũng buồn thành phố trăng chiều
Lạnh màu lịm tím quạnh hiu bậc thềm
Ánh đèn thao thức màn đêm
Nét xa diệu vợi thoảng niềm nhớ mong
Trầm tư con nước lắng dòng
Như đang ru gió xa trông ngậm ngùi
Quần cư phố thị sụt sùi
Long lanh màu sáng ngược xuôi vỗ bờ
Ánh trăng trầm mặc hoang sơ
Ngâm mình trong lạnh dáng mờ tím se
Nổi trôi cao ốc quế hòe
Không gian đứng lại buốt tê điếng lòng
Ngàn trùng theo gió ruổi dong
Hồn thơ bắt nhịp tơ đồng chuyển giao
Bầu trời không có ngàn sao
Mà trong nguồn lạnh lối vào tóc tơ
Tháng năm dòng chảy đôi bờ
Cứ rưng rức thắp sáng tờ hoa tiên .
MÀU TRANH AI GHÉP ?

Đỉnh tròn góc cạnh tự nhiên
Lây lan hai sắc biến thiên lưng trời
Xóa nhòa màu cát nắng phơi
Sắc dung nham nhiệt từ thời Jura
Nắng về nhuộm chút vàng pha
Sợi bay se lạnh tuyết là qua mi
Bên kia ngọn núi thầm thì
Cỏ cây cô đọng biên thùy màu xanh
Cạn nguồn cái nóng trường canh
Gót chân Đồng Vắng dệt thành ước mơ
Năm xưa tái hiện bây giờ
Chuyển giao dòng chảy hai bờ hợp lưu
Mình về quán gió chi chưu
Con chim ngậm nhánh ô liu bay về
Rét ngầm khoảnh khắc hoang mê
Tuyết vây màu cát hẹn thề biếng khuây .
NÉT ĐẸP LỤA LÀ .

Ở đây như tấm thảm là
Bàn tay thủy tổ Nữ Oa dựng trời
Đường kim thêu dệt chỉ phơi
Lối vân hoằng hóa cạn lời tao nhân
Cơ hồ không có bàn chân
Dáng hoa mà mượt văn lân mượt triều
Nắng vàng màu giữa quạnh hiu
Bức tranh trìu tượng vỡ điều nguyện xa
Bầu trời xám nhạt tơ hoa
Nắng hanh màu sáng lụa là không trung
Chút xanh e lệ ngượng ngùng
Sắc trời hư ảo tao phùng trầm tư
Cảnh phong góc cạnh chân như
Mùa phơi cát tuyết để dư ảnh lòng
Mà đang bắc nhịp men nồng
Tình thơ giao ngộ tơ rong bụi hồ .

XÓA NHÒA MÀU SẮC KHỐC KHÔ .

Thản nhiên đi giữa ngút ngàn
Cái hoang sơ lạnh điêu tàn chân dung
Màu cam nền nã tơ chùng
Rong rêu giọt tuyết tao phùng nắng hanh
Cỏ cây vương vấy hợp thành
Pha màu điểm xuyết bức tranh rộn màu
Đỉnh non bên ấy rối nhàu
Tiếng đi của gió lắng sâu vào hồn
Dường không còn có lối mòn
Tuyết phai màu trắng sinh tồn cõi không
Bầu trời cô đọng xa trông
Rắc gieo âm khúc tơ đồng vi vu
Chân dung âm hưởng đặc thù
Đã lâu lặp lại sắc mù tuyết rơi
Bên kia chân núi một thời
Điểm xanh từng gót chân người tơ hoa
Mình về ôn lại hôm qua
Chuyện thơ tình sũng tuyết pha lạnh trời .


HAI BÓNG NGÀN NĂM .

Đỉnh hoa biểu ấy phong trần
Trăm năm hiện hữu mấy lần tà huy
Đặc thù tính của từ khi
Gót chân Hàn , Mặc vành mi cống Hồ
Trầm tư đường nét họa đồ
Sắc thiêng giao cảm hong khô trang vàng
Bên thềm núi đứng chắn ngang
Màu phơi sợi tuyết lây lan buốt màu
Cỏ cây sũng ướt cơ cầu
Lối đi văn vẻ giọt sầu ly tao
Bóng chim đôi bạn thầm trao
Tiếng bay theo gió đọng vào buồng tim
Nhạt tơ bay nốt nổi chìm
Mùa hoang vắng lạc tạo niềm chơi vơi
Cảnh quan dịch chuyển biếng lời
Để tình thơ ghép dưới trời lạnh se .

TÁI HIỆN BĂNG TẦN .

Diệu kỳ tầm mắt tha nhân
Và chung trực giác bắc tầng số theo
Dòng dung nham chảy theo triều
Màu cam của thuở quay chiều hành tinh
Tuyết phơi màu trắng hữu tình
Ngẫu nhiên dạo khúc hiên đình tím se
Rắc gieo nhụy vị quế hòe
Vương vây mùa Giáng Sinh về ly tao
Nắng là vàng ấm non cao
Đường văn tình sử ôm vào non cây
Gió đưa từng lượn vơi đầy
Rét run sợi gió biếng khuây nẻo hồ
Bụi lùm đứng lại hong khô
Viễn du nét họa địa đồ xa khơi
Về bên đất nước nắng phơi
Màu đen lục địa những thời định danh
Giáng Sinh mùa của tơ mành
Tuyết pha sắc cát em anh tao phùng .
CÁT TUYẾT GIAO HÒA .

Như là sườn thấp dung nham
Màu sa mạc lặn vào vòm cung sâu
Trải bao niên kỷ dãi dầu
Tuyết rơi dòng chảy nhiệm mầu thời gian
Dặt dìu lẳng sắc nhung trang
Giáng Sinh Thiên Chúa tơ đàn quanh đây
Thoạt kỳ thủy sợi tơ bay
Nỗi niềm hoang lạnh phơi bày Bết Hem
Cỏ cây se lạnh nhung êm
Nắng râm nhẹ đổ vàng thềm hoang vu
Tạo niềm theo gót lãng du
Trũng sương còn vướng bụi mù vây non
Lạnh se vây kín tâm hồn
Không gian kỳ ngộ nét son lạc mùa
Ngọn cây gió lượn thêu thùa
Tơ mành từng nốt nhạc khua thì thầm
Hai tâm hồn một thang âm
Tình thơ gọt rửa đằm đằm hương yêu .

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

SÔNG HOÀI LÓA NƯỚC .

Bóng cây se lạnh bên đường
Giọt mưa lịm tím màu sương hay là ...
Quạnh hiu cho những mái nhà
Đứng trơ vơ gió sắc pha vở tuồng
Dòng sông Hoài chảy qua truông
Đưa con nước vẩn từ nguồn về xuôi
Con đường ngập nước ngậm ngùi
Đục ngầu sắc lạnh buồn vui vấy lòng
Trời cao mây mãi còn rong
Trùm lên phố cổ muội mòng không gian
Tầm nhìn con nước đi hoang
Cầm chân cuộc lữ điêu tàn niềm vui
Tiết trời vây vướng bùi ngùi
Không gian se lạnh sụt sùi vời xa
Nỗi niềm gởi trọn ngày qua
Lầu hiên phố cổ giao hòa thơ trông .
TRẦM TƯ THEO MÀU LẠNH .

Màu xưa kiến trúc bụi mờ
Cơn mưa chưa dứt tiếng tơ giọt thầm
Cổng nhà qua cuộc thăng trầm
Âm dương màu ngói tím bầm sợi mưa
Dòng trôi con nước đông mùa
Phù sa ngầu đục vẳng đưa tiếng dầm
Chèo ghe quậy nước thang âm
Con đường phố cổ lặng thầm dòng trôi
Trong tầm mắt cạn khúc nôi
Nét di sản ngập bờ môi tím màu
Xạc xào tiếng gió nô nhau
Trên sàn ngói cổ rối nhàu thanh âm
Tiếng tơ khóa kín nguyệt cầm
Không gian trầm mặc nín câm bụi hồ .


GIỌT MƯA RƯNG RỨC QUA THỀM .

Màu xanh bám ở hiên nhà
Đèn lồng hiện hữu mưa pha sắc buồn
Cửa nhà đóng kín then khuôn
Dòng trôi của nước đục nguồn phù sa
Hội An những buổi thêu hoa
Mùa mưa lụt đến nhạt nhòa không gian
Lặng im giữa giấc mơ hoang
Tiếng rơi lộp độp khẽ khàng qua hiên
Gió bay cái lạnh triền miên
Buốt tê cuộc lữ giữa miền lạnh se
Đã bao đóa quế nhụy hòe
Phong thu cho những lần về bến sông
Bây giờ dòng chảy mênh mông
Hoài ơi ! tràn nước còn không con đò ?
Nhìn qua song những âu lo !
Lầu hiên phố cổ mắt dò đường đi .

NẮNG GIỌT VÀNG THU .

Cảnh quan đã cuối mùa thu
Sắc xanh còn lại bụi mù dặm xa
Dáng chừng rắc giọt tơ hoa
Nửa soi mặt nước nửa là là ru
Thẳng dòng chảy lượn phiêu du
Sắc màu phiên bản vàng thu bời bời
Non xa màu tuyết trắng phơi
Rong màu nắng trải đầy vơi nỗi lòng
Mây giăng mỏng sợi ruổi dong
Thốt nhiên tiếng gió bay vòng theo mây
Nghe lòng một ít đắm say
Lẻn vào trực giác vòng tay ấm nồng
Mặt hồ vóc dáng dòng sông
Nhìn xa tít tắp tơ đồng vi vu ...


MÀU NẮNG VỪA LÊN .

Nắng màu mới sắc lưu ly
Đọng trên giọt lạnh phân kỳ gấm hoa
Con đường xuyên lối đi qua
Bóng thông se lạnh gió là là ru
Thềm xanh cỏ lặng thềm tu
Nắng phơi tình tứ giọt mù hơi sương
Màu xanh lều bạt tơ vương
Tiếng chân du lữ bên đường nhẹ trôi
Lâu đài góc cạnh xa xôi
Lặng im điểm xuyết nền trời xanh mây
Bóng râm đổ xuống vơi đầy
Một ngày nắng trải giọt say men tình
Dặm xa gởi gấm hiên đình
Tâm hồn lắng đọng lộ trình thân thương
Nỗi niềm cảm nhận tiêu tương
Tình thơ về đến một phương xa vời .
SẮC MÀU CHIỀU MUỘN .

Bồng bềnh màu sắc sợi mây
Hình dung kỳ lạ làm say đắm hồn
Quê người khoảnh khắc hoàng hôn
Như đang đọng lại sự tồn tại xưa
Khẽ khàng tiếng gió xa đưa
Mùi hương dạ thảo mới vừa thoảng nghe
Chút lòng giao cảm buốt se
Thềm hiên hoa lệ quế hòe cố hương
Lặng thầm tơ dệt vấn vương
Dặm xa lãng đãng vầng dương cuối chiều
Bậc tầng cao ốc đăm chiêu
Màu đêm loáng thoáng tơ thiều rưng rưng
Thời gian gót bước ngập ngừng
Gởi lòng vào cõi khôn cùng thân thương
Tình thơ bắt nhịp cung đường
Theo cơn gió thổi trùng dương cuối miền .

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

LÀNG QUÊ XỨ MẶT TRỜI MỌC .

Triền thông rải rác nóc nhà
Màu hoang phế sắc dặm xa nẻo gần
Cầm như dầu dãi phong trần
Nét quê kiểng gọi gót chân lữ hồ
Bóng cây gió thổi vi lô
Sụt sùi giọt nắng nhấp nhô ngút ngàn
Thửa vuông góc cạnh nõn vàng
Tháng ngày tần tảo vương mang bậc thềm
Tơ rong khoảnh khắc êm đềm
Gót chân người bước lụa mềm không gian
Quần cư cuộc sống khẽ khàng
Nếp nền hoài cổ lụa vàng chân dung
Tình thơ duyên nợ tao phùng
Vấy vương âm khúc nối chùng vòng tay
Mặt trời đỏ mọc phương này
Trăm năm còn đó những ngày tồn sinh .

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016

ĐỊA DANH VÀ HUYỀN SỬ .

Đứng trên thềm đá tầm cao ấy
Là những công trình đã bách niên
Ánh nắng bây giờ đang đứng lại
Họa hoằn âm tiết vở trường thiên

Màu vàng cô đọng hanh hao trắng
Góc cạnh gần như cạn bụi hồ
Ngọn gió qua song lùa ánh nắng
Xóa màu sương lạnh rạng hư vô

Thang tầng kết cấu vô minh sắc
Lãng đãng mà như đã cạn nguồn
Cái thuở xưa kia đang thảng hoặc
Qua gành qua biển vượt triền truông

Con đường nằm cuối chân dung đá
Đen sắc đặc trưng núi lửa từ
Cái thuổ vào kỳ sau bức phá
Băng hà phấn trắng cứ cầm như

Trầm tư ở dưới còn se lạnh
Quạnh quẽ như đang giữa giấc nồng
Gót bước song hành vang mỏng mảnh
Như từng tiếng gió lạc tầng không

Và mây mang nắng về nơi thấp
Vân cẩu hay là vũ tích đầy
Hôn biển mà như giao cảm buổi
Bình minh rót nhẹ những men say

Anh ơi ! nắm vững đôi tay nhé
Lần bước theo nhau đến cuối miền
Lời hẹn trăm năm mà mới mẻ
Của mình gởi gấm chút tình riêng .

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

TỰ TÌNH MÀU ẤY .

Lớp dầy nham thạch xếp chồng
Kinh qua nhiều kỷ tính không hết ngày
Nắng phai màu tuyết tỏ bày
Màu phong rêu nhuộm tơ bay giọt thầm
Khốc khô ẩm ướt đằm đằm
Từ thời hoang hóa tơ tằm lằn trôi
Sông băng cạn kiệt một thời
Vây quanh quần thể tím môi hiên thềm
Thảo nguyên cỏ vướng khô mềm
Lối đi lữ khách tạo niềm cảm giao
Gió đưa lau lách lao xao
Lung lay giọt nắng trên cao mấy tầng
Ấp ôm gió Thục mây Tần
Song hành gót bước âm vần thơ theo
Nổi trôi vây vướng bọt bèo
Dò trong gạn đục dệt theo hương mùa .

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

NẮNG SÁNG VỪA LÊN .

Vầng dương ló rạng đằng đông
Dương đoan sắc ấy ấm nồng quê xa
Bên bờ biển buổi râm hoa
Màu mây phong tống quan hà dặm khơi
Trùng trùng tiếng sóng ru lời
Vỗ thềm cát giữa đầy vơi giọt lòng
Dừa ơi ! sao xiết đếm đong ?
Quê hương vẫn có tơ đồng sắc xanh
Đường ra bờ biển sẵn dành
Lối đi thang bậc mong manh tơ đàn
Nắng bình minh vết dầu loang
Vướng vây sắc gỗ vương mang chạnh lòng
Gió về giai điệu thanh trong
Coi như tiếng phách nhuốm hồng sắc quê
Xạc xào cây lá buốt se
Nhẹ rơi từng giọt quế hòe phong yên
Buổi mai đứng lại am thiền
Vẳng nghe tiếng gọi cuối miền vọng ngân
Đỉnh trời ngọc bích văn lân
Cộng chung lại những âm vần xẻ chia .

RẠCH VƯỢC .

Dòng trôi sắp đặt diệu kỳ
Lối mòn rạch nước thầm thì bên nhau
Ruộng đồng xanh sắc tươi màu
Nắng phai cái lạnh cơ cầu hôm mai
Quần cư nét vẽ kéo dài
Đến chân trời ngút gót hài của mây
Tơ đàn chấm phá hàng cây
Gió ru từng lượn lung lay lụa mềm
Những ngày dừng gót êm đềm
Lư Khê Ngư Bạc qua thềm nắng đông
Bụi hồ chìm nổi ruổi dong
Không gian giao cảm ấm nồng tình thơ
Thời gian cập bến giao bờ
Hanh thông cam vị gom mơ vào tình
Của riêng dành để chúng mình
Em anh nặng trĩu ba sinh cuộc cờ .
MỘT DẢI LỤA MỀM .

Mảnh đất nằm nhô ra khỏi bờ
Màu xanh tồn tại tựa niềm mơ
Nắng về giữa buổi đông hàm thụ
Gieo rắc tơ đàn âm vận thơ

Những mái nhà son đỏ cuộc kỳ
Âm thầm ẩn hiện sắc xanh rì
Ngàn cây từ thuở càn nguyên mở
Vóc dáng tình hoài vọng cố tri

Ôm biển vòng cung sóng vỗ dồn
Lối đi dìu dặt gót thần hôn
Lằn trôi như thể ai phân cách
Thanh thản tơ nhung mãi tự tồn

Phương tiện mưu sinh vọng rộn ràng
Vô hình dung ấy rắc tơ loan
Cư thôn Lộc Trĩ nằm duyên nợ
Làm ấm vòng tay dõi chặng đàng

Trầm lắng vào trong sự lạnh se
Vân du theo gió quế hương hòe
Mà như xào xạc cam giềng mối
Của những tơ đàn trong khóm tre

Mộc mạc quê ơi ! Lộc Trĩ thôn
Vẫn ong óc nhớ mãi trong hồn
Ngày về tô đậm tình thơ của
Hai trái tim lòng giữa nước non .

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

TIẾNG GỌI THỔ DÂN .

Tiếng gà gọi bạn tình đây
Trên sân lát đá nắng vây vướng màu
Gió luồn hạ thấp theo nhau
Âm vang tiếng dội rối nhàu không gian
Bóng cây lay động rộn ràng
Tiếng rơi rụng lá khô loang đầu hè
Nấc lên thang bậc đi về
Khốc khô màu cỏ buốt tê hiên nhà
Sắc màu làng bản nôm na
Cư dân mộc mạc tường pha sắc bùn
Đan thanh kiến trúc từ nguồn
Dòng trôi khoảnh khắc mưa dồn nắng phai
Tiếng gà gọi bạn sớm mai
Gợi trong tình khúc cảm hoài buồng tim
Ghép thơ hình ảnh đi tìm
Cho hồn ấm lại những niềm ước mong .

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

BÌNH MINH TRÊN CHÓP NÚI .

Xa xa giọt nắng bình minh
Nhuộm lên đỉnh vắng an bình thiên thâu
Vầng mây như dải khăn màu
Choàng lên vai núi ngọc châu khung trời
Nối dài đỉnh vắng ngàn khơi
Màu loang xám nhạt đầy vơi nỗi lòng
Bên này bóng tối muội mòng
Bóng cây tiềm ẩn vào trong âm thầm
Chút se gió lạnh hòa âm
Lung lay dáng núi bổng trầm nguồn thơ
Màu xanh ngọc bích loãng mờ
Cuối chân trời ấy đợi chờ vòng tay
Bình minh trên đỉnh hôm nay
Gót chân gối mục đích này bình minh .
PHƯƠNG TRỜI VÀ BUỔI SÁNG .

Mở ra buổi sáng phương trời
Rộn ràng con nước dầm bơi quậy dòng
Rừng cây đứng lấp kín vòng
Buổi mai ấm cúng tơ rong liễu hồ
Trên đồi cao nắng điểm tô
Lâu thành cổ lũy trường đồ nguy nga
Nắng phai màu sắc lụa là
Nếp hằn kiến trúc gấm hoa một thời
Lặng thầm để lại khúc nôi
Không gian buổi sáng đầy trời màu mây
Tầm nhìn cuối nẻo chim bay
Như dòng nước của những ngày trôi xa
Khẽ khàng chung một âm ba
Rộn ràng bến nước thiết tha cuối nguồn
Chưa xong gánh nợ vai tuồng
Dầm bơi quậy nước qua truông mấy mùa .

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

ĐÊM TRĂNG VÀ BIỂN NHỚ .

Tiếng sóng thầm thì tận cõi xa
Mà như ngày ấy ở quê nhà
Nổi trôi theo sóng đầy mơ ước
Cuối cuộc đời chung thảm gấm hoa

Giờ sóng ngút ngàn trong phiến tâm
Lãng du trầm mặc nốt hồ cầm
Tơ thiều ai dạo trăng chiều biển
Mà cứ dặt dìu - đoạn phúc âm

Một dáng dừa nghiêng giữa quạnh hiu
Xa xôi mờ tỏ ánh trăng chiều
Làn mây nỗi nhớ khôn nguôi ấy
Ở cuối chân trời lãng đãng theo

Hai bóng cù lao dáng núi đêm
Phong thu cho cảnh sắc êm đềm
Lượn trôi lằn sáng trăng phiên bản
Vỗ cát lây lan những nỗi niềm

Im lặng mà như đã vỗ bờ
Cung từ khúc chiết gởi vào thơ
Bay theo ngọn gió nương triều sóng
Cho thỏa hằng mong phút đợi chờ .
NHỮNG NÉT DIỄM TÌNH .

Chân quê mộc mạc phơi bày
Mùa đông thẳm lá những ngày vây mưa
Bây giờ giữa buổi nắng trưa
Màu không gian mịn như vừa hóa thân
Xanh cây xanh nước văn lân
Thuần nhu dưới nắng nên vần thơ trao
Chiếc xuồng câu tiếng lao xao
Dầm bơi rẽ nước âm hao trắc bằng
Bên bờ bậc đá bon chen
Nắng soi màu nhạt họa hoằn chân dung
Bên kia đồi thấp tao phùng
Giọt mưa còn đọng điệp trùng pha lê
Bên này sắc cỏ buốt tê
Những cây dứa dại lạnh se đâm chồi
Lạc loài hoa nở khúc nôi
Giữa miền nắng gió tài bồi phong thu
Gót chân gởi gấm phiêu du
Hương đồng cỏ nội đặc thù địa phương
Ấp ôm một mối tơ vương
Mặn lòng cùng với thụy tường vòng tay
Dù là mưa giật gió bay
Trắng trong thanh thản giải bày tình thơ .

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2016

NHƯ MỘT CỬU TRÙNG .

Bệ thềm của một quân vương
Giai nhân tài tử chặng đường lên ngôi
Đỏ màu son đậm bờ môi
Giai tầng phân định dáng ngồi từ khi
Phòng loan xanh sắc thầm thì
Lụa là lắp ghép diêu trì cung xưa
Lối mòn sũng ướt mây mưa
Vị thơm long não gió đưa đằm đằm
Hang tình chờ đợi trăm năm
Hôm qua trổi khúc nhạc tằm dâu yêu
Bổng trầm tiếng gió tương tiêu
Qua truông đồng vọng giọt chiều vi vu
Hòa lòng giây phút thiền tu
Buồng tim nhàu nát viễn du hợp hành
Nghe như sợi chỉ mong manh
Kết hai hồn lại đan thành thảm tơ .

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

VÀNG NGỌT VỊ MÔI .

Sắc chiều rắc mật vàng trôi
Để men vị ấm vành môi hẹn thề
Mấy hôm gót bước đi về
Lữ phòng thuyền bạt đắm mê bên hồ
Không gian riêng một cơ đồ
Để buồng tim ấm sóng xô xác vào
Trời đông không một ánh sao
Lung lay mành trúc âm hao gió Tần
Giữa dòng nước chảy ngại ngần
Màu dương soi sáng vọng ngân tao đàn
Giọt mềm từng sợi sương loang
Vấy vương non núi dặm ngàn trôi xa
Chiều lên màu của quan hà
Không gian Hồ Cốc thiết tha những lời
Giao tình vạch nối đầy vơi
Cạn nguồn giữa cõi ngàn khơi vẹn tình .
NẰM Ở BÊN HỒ .

Nằm yên ở đó cơ ngơi
Giữa dòng hồ lạnh bên trời lạnh đông
Lòng anh còn có nhớ không ?
Ngày về giữa nắng ấm nồng vòng tay
Con đường xẻ giữa bóng cây
Lan can sũng ướt vơi đầy thời gian
Cổ lầu mái lợp nhung trang
Màu xanh dâu bể hương loang giọt mềm
Vòng cung giữa nước trôi êm
Lằn đi vân ảnh qua thềm thủy môn
Sương nhòa bung vỡ càn khôn
Vây vương sắc lạnh cạn nguồn trao cho
Xa xôi bóng mấy con đò
Dắt đưa nguồn cảm dặm dò tim nhau
Núi đồi trùng điệp xa sâu
Dưới khung trời lạnh nắng nhàu nát vân
Khẽ khàng mây khói phù trần
Xôn xao cành lá nợ nần quạnh hiu
Dọn lòng men vị tình yêu
Hành trang dã ngoại tơ thiều ruỗi dong .





Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

DỒN SẮC VÀO ĐÔNG .

Màu mây vân cẩu nặng nề trôi
Nghệ thuật tự nhiên nhuộm sắc trời
Chìm xuống thềm hiên ngày Phú Quốc
Mình về chiêm ngưỡng sắc đông phơi

Đi ra cái lối tảo tần xưa
Cọc gỗ đơn sơ đứng nhặt thưa
Quê kiểng êm đềm và tọa lạc
Vững bền mấy độ nắng nhòa mưa

Vi vu cơn gió tận từ xa
Trầm mặc dòng trôi sóng vỡ òa
Nhàu nát thời gian tia nắng rọi
Thi đàn bỗng chốc dậy âm ba

Tơ bay sinh hoạt vọng xôn xao
Phút chốc buồng tim tứ cuộn trào
Ghép vận tơ lòng hương lửa cũ
Bên bờ biển nắng mặn mà trao

Ở đây riêng tặng cõi trời cho
Dù lạnh màu đông vẫn nặng đò
Nhụy vị men nồng luôn chất ngất
Bên song dạ lữ phút khôn so .
TỒN TẠI KHÓI SƯƠNG .

Vươn cao cùng với thời gian
Màu pha loãng sắc nhung trang vỡ bờ
Phù điêu khắc họa nhạt mờ
Theo thời gian định cuộc cờ trăm năm
Phong rêu nắng nhuộm xa xăm
Dấu mòn khoảnh khắc tơ tằm mỗi khi
Lối vào khép kín vành mi
Nắng soi gót bước cúc quỳ hoàng kim
Đường qua vang vọng cánh chim
Cỏ loang màu ảo nổi chìm vọng khơi
Trầm tư vóc dáng nghẹn lời
Lạc loài thân phận dưới trời lãng quên
Trời mây thắp sáng hình nền
Chân dung hoài cổ thênh thênh cõi bờ
Nỗi niềm gọi lại trang tờ
Màu đông lạnh sắc bên bờ khúc nôi .
GÓC ĐẢO QUÊ HƯƠNG .

Nắng xóa sương thu trở dạ đông
Nước loang màu đục phẳng trôi dòng
Cái riêng của điểm quê ngoài biển
Lạnh gió mà chung một hẹn lòng

Vườn chuối ru tơ giọt lạnh bay
Màu xanh nhàu nát nhẹ lung lay
Bên hàng dừa đứng giờ phai nắng
Góc cạnh quê hương được tỏ bày

Đồi thấp bên kia tự thuở giờ
Thăng trầm gót bước nối đường tơ
Kiên gan đối mặt cùng mưa nắng
Gió giật sóng xao vỗ ập bờ

Hoa lạc loài bay buổi thịnh hưng
Phấn hương vàng nhụy nhạt cung tầng
Vo ve tiếng gió miền khơi đảo
Vang vọng xa vời sóng vỗ âm

Ánh nắng đi qua lối đá mờ
Con đường sinh hoạt thuở ban sơ
Gót chân mòn mỏi thời gian ấy
Định vị không gian mấy cuộc cờ

Mây nhạt trời xanh chấm phá thêm
Ngày đông nắng ấm vị môi mềm
Giao tình qua nét thơ bung vỡ
Vỗ cánh tâm hồn anh với em .