Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

TIỀM ẨN KHUNG TRỜI .

Ở đây chìm ngập màu hoang hóa
Sương lạnh còn se gót bước về
Chồi lộc nẩy vươn mầm nõn lá
Dặt dìu gót bước giữa hoang mê

Bóng cây chấm phá màu tranh cổ
Của một lối đi trường phái nào ?
Trụi lá khô cành vương vấy ảo
Tơ mành theo gió vọng lao xao

Bóng mờ tu viện xưa còn đó
Sắc gạch nhòa theo mẫu tháng ngày
Song cửa muộn phiền phơi trống gió
Âm thầm cau mặt bấy lâu nay

Thềm xanh cỏ vướng nhòa khoan nhặt
Của những bàn chân thuở tạ từ
Sương lạnh se lòng đang quặn thắt
Đường vào lịm tím phút cầm như

Và trời cô đọng mây hàn tiết
Màu nhớ nhung trôi nốt bổng trầm
Cái thuở mơ về chim cuối Việt
Bây giờ lắng xuống khúc hòa âm

Cùng nhìn nhau để chung hoài cảm
Tu viện Tả Phìn lạnh sắc đông
Mình viết tình thơ nhòa giọt xám
Của sương se lạnh tím tim lòng .



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]