Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016
KHÔ KHỐC LẠC LOÀI ...
Ai bảo nơi đây phù phiếm cảnh ?
Đất cồn cỏ cháy nhuộm khô vàng
Bồn hoa tre nẹp bao giờ ấy
Gần mục nát rồi nghe xốn xang !
Lớp đá âm thầm phơi tuế nguyệt
Cỏ vươn tơ sợi lớp khô cằn
Loài hoa vàng nở trong im lặng
Quên lãng bao ngày có phải chăng ?
Cây đứng cơ hồ ngày phế phó
Cành trơ năm tháng gió ơ hờ
Bóng hoa vàng sắc lay vàng võ
Mà cạn trong hồn hai ý thơ
Ở tận bên kia đang vẫy gọi
Sắc màu phương tiện vẽ quỳnh dao
Rộn ràng gót bước chân du khách
Vô tình bung vỡ vọng xôn xao
Cùng ở bên này nghe lẳng lặng
Cuộc trầm tư giấc của để qua
Bậc thềm cô đọng niềm giao cảm
Nồng ấm bờ môi nụ thiết tha
Cảm nhận bên lòng cùng để thấy
Cho tình thơ buộc phải trao theo
Ghép vần nhau để tìm hơi ấm
Đà Lạt bên hồ rong ruổi yêu .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]