Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014



HOÀNG HÔN BÊN HỒ ...

Còn lại chút của mầu loang loáng ấy
Như là đang thêu dệt bức tranh chiều
Dù lặng thầm cái bóng sắc cô liêu
Mà sũng ướt nét trầm tư tơ lụa

Gió dung dẻ lung linh và nhảy múa
Làm mặt hồ lay động những đường vân
Ánh mây trôi vào đáy nước trong ngần
Mầu hồng phấn mang chút gì mơ nhớ

Dãy núi nằm lũy thành xây duyên nợ
Vây quanh hồ lãng đãng một hồn thiêng
Giữa chiều thu nghe chút lạnh Tây Nguyên
Chính nơi ấy đi ra mầu sương khói

Xuồng nằm đó âm thầm trên bến mỏi
Sự chơ vơ làm òa vỡ chân chiều
Gót chân thầm theo cơn gió lắt leo
Mà cảm xúc đong đầy trong tâm thức

Cây xòe cành trải tháng ngày khô khốc
Cắt không gian thành nét vẽ yêu kiều
Giữa phương trời đang thổn thức cô liêu
Nơi xa lắc mà cạn nguồn gần gũi

Còn chút xanh mầu trời đang trăn trối
Họa hoằn mây trang thủy mặc ngàn đời
Mà dễ chừng đang trũng ướt chơi vơi
Tính ước lệ qua biết bao thời bút

Những chiếc lá rơi bay nghe sùi sụt
Từ cơ hồ của những dáng thu xưa
Cứ nhạt nhòa trong gió tiếng thơ đưa
Hòa tiếng thở bay men lòng giao cảm .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]