Thứ Hai, 13 tháng 2, 2017

KHÔ KHỐC MÀ TRỮ TÌNH .

Lối đi giữ cuộc sinh tồn
Nối hai bờ núi mỏi mòn trăm năm
Dòng trôi cạn nước nhỏ dằm
Hanh khô màu cỏ xa xăm đỉnh trời
Nắng lên buổi sáng ngàn khơi
Ôm sườn đá mượn giọt rơi tuyết mùa
Gió qua truông thoảng mới vừa
Dội nền đá đứng vẳng đưa nhạc trầm
Hai sườn cỏ vướng nín câm
Nắng xuân chậm rãi ươm mầm thời gian
Con đường nặng nhọc hành trang
Lặng không có dáng người toang rối bời
Trên cao của một đỉnh trời
Màu mây trắng rọi tơ rơi qua đồi
Cuối nguồn bung vỡ xa xôi
Cắt chân mây ấy phân ngôi hẹn thề .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]