
ẦM ÀO THÁC SUỐI TÂY NGUYÊN ...
Chết danh từ ấy nỗi niềm đâu ?
Cứ mãi khôn nguôi tự buổi đầu
Tiếng nước xao dòng qua ngạn nước
Cuộn trào bọt trắng đuổi xô nhau
Khốc khô những cánh bóng rừng soi
Bờ đá trăm năm nét cảm hoài
Tuế nguyệt phong trần như rót cạn
Rêu rong nham nhở bám hôm mai
Lối đi lắc lẻo nhịp cầu treo
Qua mấy thời gian sợi bọt bèo
Mà vẫn tồn sinh qua diệu viễn
Ỡm ờ thi tứ lẫn gieo neo
Cuối truông mây trắng trải ngang qua
Từng lớp trôi đi để mặn mà
Dưới bóng trời xanh màu nhạt nhạt
Như dường gieo rắc sợi tơ hoa
Và cây ru gió dáng nghiêng nghiêng
Tiếng lá trôi đi điểm cảnh thiền
Giây phút mềm lòng nghe thác gọi
Tình thơ ghép vận ấm tròn duyên .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]