RỄ MÙA THU HOẠCH ...Quần thể sống giữa ngàn năm châu thổ Nhuộm ruộng đồng mầu vàng nhạt hanh hao Những cánh hoa nho nhỏ sắc lao xao Như câm nín để ngàn năm quên lãng Dáng lá kim mầu xanh non tản mạn Chưa vào mùa cứ nõn sắc e duyên Cạnh rừng thông muôn thuở ấy nhung mềm Mà rưng rức nỗi lòng ai thị hiện Và lặng lẽ dưới trời dòng lưu luyến Người nông phu gặt hái buổi đang hè Không một ai nhìn được sự ngại e Thân bèo bọt từng sợi tơ lung lạc Rừng Côn Sơn cạn nguồn là khúc hát Tiếng thầm thì nơi ấy rễ lên ngôi Gót chân đi từ vạn nẻo xa xôi Nhìn trong gió dáng rung rinh tơ sợi Tiết nắng khô từng gót chân bước vội Về cánh đồng mùa thu hoạch khô khan Mà tự nhiên âm khúc của tơ đàn Như thức dậy theo băng tần nín lặng Rừng bát ngát tiếng xạc xào xa vắng Dáng đong đưa từng lớp sóng bay về Trong âm thầm thoáng một chút hương mê Sự quên lãng giữa ngàn năm châu thổ Viết lên để âm vần bay qua phố Góc buồng tim còn chút để tơ hoa Thân rong rêu vẫn có thuở giao hòa Vào dòng chảy tồn sinh không mai một .
NẮNG VỀ HỒ NƯỚC XANH TRONG ...Nắng trong , trong vắt phải không ?Mầu trời ngọc bích khoảng trông ngọt ngào Lòng hồ nằm dưới non cao Vách thành đá dựng rì rào âm thanh Nước hồ sắc tảo biếc xanh Chiếc xuồng du lịch tơ mành không gian Bóng râm mặt nước nằm ngang Lối đi rộn rã tiếng đàn viễn phương Trong veo lặng tính vô thường Đầy vơi vị nhụy tơ vương lụa là Cánh tay cành ấy vươn ra Để đơm mái tóc xanh hòa vào không Những đài lá nhọn tơ rong Sắc mầu nõn ấy thả dòng vi vu Lắng nghe hơi gió phiêu du Cõi lòng dịu xuống thuần nhu sắc đời Dặm ngoài nhàn tản cơ ngơi Chắp đôi cánh mộng ngàn khơi giao tình Giữa dòng chìm nổi ba sinh Giữa hồ trong vắt giữa tình thiết tha .
NẮNG SỚM VƯƠNG TRÊN CỎ ...Đường về hồ nước mai trong nắng Lãng đãng còn sương trải bụi hồ Hoa cỏ vươn xanh mầu sũng nước Y là cái lạnh muốn phân phô Ở bên sườn ấy dáng mù sương Ẩn khuất như mơ giữa chặng đường Mầu sữa bầu trời khe khẽ lạnh Như chừng kết nối mối tơ vương Gồ ghề đường nhuộm cỏ xanh non Ánh nắng vàng in bám lối mòn Gót bước đi về nghe giá lạnh Ngỡ ngàng nét dáng của càn khôn Tím mầu hoa ấy nhẹ ru đưa Dường có hương bay thoảng nhặt thưa Vách đá nghiêng chao sườn núi dựng Họa hoằn những nét vẽ xa xưa Còn nghe chút lạnh vào tim lạnh Giây phút nhàn du tự buổi đầu Mầu nắng vàng phai trên cỏ ướt Cứ làm dìu dặt những nông sâu .
NẮNG SỚM ...Nắng sớm vừa lên khỏi núi đồi Mơ hồ trôi chảy giữa đầy vơi Hơi sương góc cạnh chia sườn núi Buông bóng râm nhòa sắc nắng phơi Một cụm cây xanh vướng nắng vàng Vây tròn hột lạc bóng râm loang Căn nhà cô quạnh bên sườn ấy Dưới bậc thang xanh lúa khẽ khàng Ở cuối đời kia ánh nắng rong Trên sườn xanh cỏ sắc xa trông Bên thềm sương nhẹ bay làn gió Giây phút bình yên buổi ấm nồng Vóc dáng thông vươn tơ liễu mành Sợi rung non nõn sắc đương xanh Lung lay trong gió như đan dệt Cái tính nhu hòa thuở yến anh Như đứng nhìn theo một bức tranh Nắng mai dìu dịu đổ loanh quanh Gót chân kiều mị pha mầu nắng Đang rót vào thơ khúc đổ thành .
MẶT TRỜI MỌC ...Vầng dương ở đó mầu môi Nhô lên mặt biển bồi hồi trong mây Mầu trời cam sắc tơ bay Đường vân kéo nhẹ bóng mây bụi hồng Gió rong lượn sóng xa trông Như đan như dệt tơ đồng lăn tăn Thuyền trôi chìm nổi phăng phăng Cất lên mặt nước bóng hằn chân mây Mai nồng nhụy vị hương say Giấc mơ chưa tỉnh cứ ray rức lòng Bên thềm cát đứng ruổi dong Tầm nhìn vào cõi biển rong sóng về Ngày đi theo gót hẹn thề Buổi mai thức dậy tràn trề biển xanh Từng tia nắng rọi long lanh Lên con sóng nhỏ nét tranh lụa là Con đường hằn dấu hôm qua Con thuyền ai gối sóng hòa nắng mai Mầu trời lịm nhẹ liêu trai Không gian đầm ấm gót hài cùng theo .
MẶT NƯỚC HỒ YÊN TĨNH ...Dãy núi ấy chìm vào trong đáy nước Cứ hanh hao mầu trắng tuyết mơ hồ Trời lam xanh gợn may trắng điểm tô Để diễm lệ cho phương trời viễn xứ Cây dìu dặt nhọn ngọn non phiêu lữ Bên sườn đồi mầu vàng cỏ lơ thơ Nếp quanh co đan dệt cả đôi bờ Trong vàng nắng mang sắc mầu quan tái Chân đồi thấp nước kéo dài đi mãiLằn trắng phơi cái hơi lạnh men nồng Loáng thoáng bay hương cỏ nội hoa đồng Làm rưng rức buổi đi về nhung nhớ Nước trong veo với những gì bung vỡ Làm say lòng giây phút diễm tình ca Đường viễn phương hội ngộ của hôm qua Khi đỉnh núi còn vương nhiều sắc lạnh Gió xa xôi qua truông về lanh lảnh Tiếng tiêu buồn gây gợi nhớ ngàn khơi Giao cảm nhau qua biết mấy lần môi Riêng một cõi êm đềm và nồng ấm Dưới nắng vàng hoen sắc mầu thấm đẫm Sợi tơ mềm cũng theo nắng lung linh Miền đất đưa hương dìu dặt men tình Thêm trĩu nặng vào trang thơ ghép vận .
MỘT CHUYẾN HẢI HÀNH .Hải hành một buổi bình minh Bóng đen còn giữ hiên đình thuyền xưa Nước chao lượn sóng bông đùa Xô vào sườn gỗ nhặt thưa ầm ào Vầng dương vừa mới nhô sao ?Ngậm sườn non thẫm bóng vào mầu cam Đường đi hàng hải biển phàm Ngàn khơi chìm nổi những kham khổ chờ Mầu xanh của biển im mơ Buổi mai chưa nắng hẹn chờ ngày lên Một ngày của biển không quên Kết tơ loan lại bên thềm cát phơi Thắm tươi nét đẹp cuối đời Cùng vòng tay ấm ngọt môi hẹn thề .
MẦU NẮNG VÀO ĐÔNG ...Cái mầu nắng buổi vào đông Từng tia sũng ướt se lòng dặm khơi Lối về nơi ấy xa xôi Quan hà thiên lý phương trời sóng xô Rừng cây vàng lá vi lô Dáng thu còn lại đắp mồ trời thu Cỏ non trong nắng hoang vu Vươn lên hạt bụi trắng mù hơi đông Khẽ khàng tiếng gió ru rong Nhẹ rơi từng giọt lạnh đồng trải xa Đường về từ buổi hôm qua Không gian nhạt nắng gió là làn mây Trời vào đông gió se bay Mà nồng ấm bởi vòng tay hải hà Dặn lòng giữa buổi chiều xa Giữ niềm giao cảm thiết tha thuở nào .
NẮNG MAI MẦU QUAN TÁI ...Ra đi giữa gió lạnh sương Để xem quang cảnh vô thường bình minh Dù rằng cuộc sống ba sinh Vẫn mong hữu hạnh sử tình đầy phiên Quê hương cuối bãi cạn miền Mầu vàng của nắng hư truyền không gian Mầu xanh ẩn khuất khẽ khàng Dường còn sũng ướt giọt loang sương thầm Se lòng giây phút nín câm Mà đang rộn rã bổng trầm vi vu Núi ngàn bằn bặt dòng tu Trong hơi sương lạnh hư phù sợi tơ Cùng nhìn thang bậc giấc mơ Gió đưa cái lạnh vào bờ bến yêu Nắng rong từng mảng tương tiêu Sườn non bung vỡ ít nhiều lằn trôi Rộn ràng hơi ấm vành môi Của mầu nắng phớt bồi hồi buồng tim Càng xa càng dõi cánh chim Càng ngan ngát nhụy lối tìm tình quê Bình minh giữa cõi hẹn thề Đường lên Tây Bắc lối về Sapa .
CHIỀU QUÊ MADAGUI ...Bên kia ruộng nước âm thầm Nền văn minh cổ thăng trầm ngàn năm Thửa bờ dòng chảy dâu tằm Gót chân hằn bước sủi tăm sắc bùn Thành cây giềng mối cạn nguồnXa trông đẫm sóng của guồng tơ đêm Sắc chiều từng sợi mây mềm Phong du vào dáng cuối thềm vầng dương Là là tơ mỏng làn sương Se lòng vào cuộc du dương lửa tình Bóng cây ngọn cỏ phiêu sinh Nằm ven đường để hành trình lặng yên Xa nghe tiếng suối triền miên Tiếng reo dòng thác gọi duyên hẹn thề Lạc loài góc cạnh chân quê Mà phong nhụy đã đắm mê lòng người Là đây giữa bể cuối trời Bóng mây gọi gió đầy vơi cõi lòng .
MẦU NẮNG TRONG VEO ...Miền đất xa xôi giữa miền Châu lục Dưới bầu trời lơ đãng những làn mây Nắng ban mai theo gió thổi hây hây Nhìn trong suốt kéo dài mầu tinh khiết Dãy đồi thấp ánh nắng vương nối tiếp Khói sương còn mầu nhạt nắng phiêu du Ngày mở ra cái góc cạnh tàn thu Xanh nõn mỏng trải bậc thềm phong nhụy Đặc thù cây mầu hung hung vạn lý Trải bóng râm rượi mát dưới chân thềm Dòng nước trôi phản ảnh mặt gương êm Làm dịu lại cả làng quê hương mộng Yên bình quá như biển im lượn sóng Cho mầu xanh tô điểm gót sen về Gió ru rong khoan nhặt nét đam mê Tạo dòng chảy nắng tàn thu nức nở Giữa thiên nhiên mối tơ lòng bung vỡ Ắp buồng tim những giai điệu hương mùa Dặm ngàn ơi ! cứ vằng vặc xa đưa Theo gót bước nối vòng tay ấm áp Giữ lại để không bao giờ phai nhạt Nắng vàng bay theo đợt gió rong đưa Nhớ lại ngày nơi ấy của chiều xưa Đầy kỷ niệm đầy hương tình lịm mật .