LÃO HOA SƠN ...Ta viết bài thơ cho ông Lý Nhĩ Nhân một ngày ta đến Lão Hoa Sơn Ở quá cao nên thường có mây vờn Trắng sắc tuyết quanh năm đều phong nhụy Ba ngôi điện trầm tư ngoài thiên lý Mái ngói cong mầu son ấy ngoan hiền Vóc dáng lão nho đầy ắp phiêu nhiên Từ cái thuở cưỡi trâu và thổi sáo Sự tiên phong đã vo tròn diện mạo Cuối chân mây , mây gió nắng thầm thì Bóng cây xanh đã hoằng hóa từ khi Cái dáng của bách tùng mềm giai điệu Cứ lẩn khuất dòng trôi mùa phiếu diễu Từ không trung vang vọng khúc lai từ Phong cảnh đây mầu sắc của chân như Làm cạn kiệt băng tần Vô Vi lý Ta thả nổi dòng tâm tư thiện mỹ Vào chiều sâu cái vóc dáng linh trình Mà ngàn năm cứ mãi vẫn tồn sinh Trong tâm thức đã chan hòa vô thức .
SÀI GÒN HÔM NAY ...Ngỡ ngàng biết mấy bạn lòng ơi ! Ta sống nơi đây một quãng đời Từ độ bước chân còn chập chững Bây giờ mái tóc nắng sương phơi Đổi thay biết mấy cuộc thương điền Mà đất Sài Gòn vẫn chính chuyên Hướng thẳng tầm nhìn về phía trước Nâng cao cuộc sống với trăm miền Dòng sông trong vắt nhẹ nhàng trôi Những chiếc du thuyền chạy ngược xuôi Trên bến Bạch Đằng chân lữ thứ Mỏi mòn ánh mắt gởi niềm vui Cao tầng kiến trúc vượt không gian Quyền phép nâng cao cánh đại bàng Mầu sắc xóa nhòa bao hư ảo Chuỗi ngày như thể đổi nhung trang Bảy lăm - ba chục đã hoằng khai Trong ấy biết bao những dấu hài Đã viết thành từng trang huyền sử Bên thềm thế kỷ tấm gương soi Bên bờ ta viết những dòng thơ Trên một dòng sông mấy cuộc cờ Mà chứa biết bao là kỷ niệm Để thành dung mạo đẹp bây giờ .
THÔNG REO _ THÁC ĐỔ . Dưới gốc thông xanh ngắm nước dòng Trắng từng giọt đổ gợi niềm mong ... Vách cao đá dựng vây thành lũy Giây phút này mà ... anh nhớ không ? Thảm cỏ xanh non thẫm ướt sương Êm êm gót bước nhẹ cung đường Lời thông vi vút vào trong gió Để khúc thơ đầy những vấn vương Thị hiện nơi đây một áng tình Mỏi mòn trong ấy mộng bình sinh Chừ ngồi bên gốc thông hòa vận ... Ghép tứ thơ yêu chặng cuối miền .
CHÂN DUNG CÁI ĐẸP . Nắng đổ mầu vàng giọt giọt rơi Để cho xanh biếc mảng da trời Và mây bàng bạc về đây đó ... Với cỏ non đồi đẹp quá ! Ơi ! Bóng ngả lùm cây chấm phá mầu Mình nằm dưới ấy ghép thơ nhau Tinh cầu dừng lại bao giây phút ? Vạch nối kéo dài _ lâu rất lâu ! Cứ thấy buồng tim ướt nhạt nhòa Của ngày du lữ rộn âm ba Là đây góc của chân trời cũ Giọt nắng gieo vàng những thiết tha . Nên đẹp dòng thơ của một ngày Dặt dìu vận tứ của hương say Chao ơi ! còn có gì thêm nữa ? Gửi gió đưa hương thắm cõi này .
TRỜI MÂY .... Mây đùn lớp lớp tựa bông sao ? Để núi chừng như thấy đỉnh cao Phơn phớt ráng trời đang nổi sắc Giữa bầu trời rộng gió lao xao Là ý thơ bày cái nét riêng Cho thêm phong nhụy ở bao miền Gian trần khó gặp đây phong cảnh Chỉ viết thành thơ đón chút duyên .
DUYÊN QUÊ ... Em ở nơi nào của quê hương Mà đang tạo dáng một cung đường Cái thời đẹp nhất người con gái Đôi mắt chưa hề có vấn vương E ấp môi cười trong chéo khăn Vành môi đỏ nhụy ngọc thơm răng Căng tròn đôi má nghiêng vành nón Cái rất thơ kia rất dáng hằng Nhất định là em tuổi dại khờ Những gì mộc mạc với ngây thơ Khăn rằn nón lá em trang phục Là cả kho tàng của ước mơ .
NỤ CƯỜI TRẺ THƠ ... Hồn nhiên thánh thiện với ngây thơ Để lại trong ta khó nhạt mờ Chốn ấy dễ chừng đang rét lạnh Nên vòng tay khép kín đường tơ Những đôi mắt ánh một nguồn vui Như thể đang ngăn những tiếng cười Hứa hẹn mai này trên đất nước Các em là những đóa hồng tươi .
HOA VÀ EM . Em đứng giữa vườn hoa ngát hương Vai xòa mái tóc để tơ vương Mắt nhìn gởi gấm vào nhung nhớ Cho ngập thơ đây cuối bước đường Đỏ với hồng chen để lạ kỳ Đong đầy gót bước của em đi Cho trời rụng xuống khoe mầu nắng Hôn mái tóc em tiếc lối về .
HỒ THU ... Dòng nước phun ra như dải lụa Hòa chung vào với mặt hồ im Bên kia nắng chiếu mầu vàng mật Một bức tranh đang thỏa mắt nhìn Cành lá gie ra in đáy nước Tăng thêm cảnh tú của nơi này Vươn tay ôm hết vào thi tứ Để gót chân về đẹp dáng mây .
HẠNH PHÚC . Phảng phất trên môi một nụ cười Khoe mầu răng ngọc giữa hương tươi Khăn trùm thổ cẩm ôm khuôn mặt Và ngón bàn tay ấm dáng đời . Bình gốm đặc thù xanh thẫm xanh Hiện thân dân tộc ở Ninh thành Trên tay cô gái trung tuần tuổi Theo gót thơ đi cuộc lữ hành .
CAU HOÀNG HÔN . Im lặng như tờ giữa tịch dương Vân mồng biến thể sắc Nghê Thường Cau ơi ! ai bảo mà trơ trọi Giữa cõi trời riêng một nhớ thương Cổ tích chưa vơi chuyện bấy giờ Để lòng lắng lại một hoài mơ : Ngày kia hội tụ dây trầu lạt Quyện lấy vươn lên thỏa ý chờ. Tiếng gió như đang phẩy nghẹn ngào Cho lòng ghẻ lạnh giữa lao xao Chiều ơi ! đốt lửa đêm lên nhé Cho ấm buồng tim kia của cau .
HOÀNG HÔN KÉO LƯỚI Hoàng hôn lãng đãng bóng tà huy Mặt nước lăn tăn bước sóng đi Ghi lại cái màu trời tuyệt tác Tình thơ không thể bỏ lời ghi Tà dương cắt nét bóng ngư thuyền Kéo lưới vào chiều lúc chính chuyên Ước mơ đầy ắp loang theo sóng Để lúc quay về nặng thủy nguyên .
HOÀNG HÔN CỦA HUẾ . Trời ngả hoàng hôn rồi Huế ơi ! Cho ta tạm gởi một đôi lời Theo đường mây dạt về phương ấy Để nhẹ bên lòng để cạn vơi Mặt nước Hương Giang có phải như Bài thơ ngày cũ . Thế này ư ? Màu đèn ngọc bích vây thương nhớ ... Soi nhánh phượng gầy phút nhả tơ Trời cũng vần mây để gợi nhìn Chiếc cầu im lặng nước như in Hoàng hôn hoài cổ lòng se lại Mà tứ thơ đầy sắc thủy tinh .