TÒA LÂU ĐÀI GIỮA BIỂN MÂY ...Là biển mây trong buổi mai vàng nắng Ngâm lầu đài vào nõn trắng hôm mai Ở bên kia ngọn núi cổ kéo dài Trong nắng nhẹ cứ loang mầu rưng rức Lầu đài đứng bên thềm đang gõ thức Gót nhàn du thụ hưởng phút bình minh Giữa không gian mờ ảo mà trữ tình Ánh nắng lạnh bên biển mây kiều mị Cây ru gió từ ở ngoài thiên lý Nghe âm âm trong ấy những hương nồng Trời trên cao mầu nhạt trắng mênh mông Kéo những vệt mây nhòa qua góc núi Tuy xa lắm mà là đang gần gũi Những tơ đàn réo rắt khúc yêu đương Đường qua mây đã trải mấy bờ Tương Để cung bậc giữa đỉnh trời thổn thức Biển mây trắng như mầu cầu ngưu chức Buổi thu phân lặng lẽ kết thang tầng Cho nỗi niềm trao gởi nặng văn lân Bên nắng nhẹ bên hiên thềm lịch lãm Kéo dài ra một thời gian giao cảm Ấm buồng tim son sắt ở bên trời Nốt la trường la thứ vọng chơi vơi Ở một cõi gần như là lạc cảnh .
MÙA HOA ANH ĐÀO NỞ ...Thalès đo chiều cao kim tự tháp Mình cân đong hạnh phúc vỗ tràn bờ Mỗi bước đường gói kín mỗi chiều thơ Để nồng ấm gót song hành lưu viễn Đây thắng tích được đưa vào liễu truyện Giữa bờ mây thắp sáng sắc anh đào Mầu tinh khôi huyền thoại của ngày nao Trên đất nước cội nguồn mặt trời mọc Mầu xanh cỏ vẫn xanh tươi gấm vóc Bậc thềm lên rộn rã những cung từ Khoảng không gian là hình ảnh chân như Mầu hồng phớt của loài hoa thuần khiết Gió lay động bóng cây đang mải miết Dựng dáng hình qua nền núi mờ sương Khúc trữ tình mang giai điệu vấn vương Khẽ khàng vọng trong êm đềm giao hưởng Nền mây trắng chan hòa mà vô tưởng Cứ tương tiêu không một phút nào nguôi Ôm đỉnh non trong gió thổi ngược xuôi Sự sinh động như là trên toang vẽ Mình chắp cánh giữa không gian lặng lẽ Ngôn từ thơ khép kín cuộc song hành Chân trời đây , lạc cảnh phải không anh ?Mình đo được như Thalès thuở ấy .
MÔT GÓC CHÙA LINH ỨNG - SƠN TRÀ .Trong ý tưởng làm quê hương giầu đẹp Sự cần cù chuẩn mực tựa dòng trôi Bán đảo Sơn Trà - Đà Nẵng xa xôi Xin cảm phục trong cạn nguồn xây dựng Biển mù sương ầm ào tung đợt sóng Để vỗ bờ chùa Linh Ứng hoằng khai Nắng đang nồng mà se lạnh sương mai Cứ lãng đãng chân dung thiền vô nhiệm Cây rải rác dáng đan thanh kiều diễm Tạo mô hình phong nhụy sự sắc không Mầu cờ bay chỉ năm sắc ấm nồng Mầu của thuở ông Cồ Đàm chuyển kiếp Cổng Tam quan vẳng hồi chuông hóa nghiệp Nét cong mềm chuyên chở vạn nhân sinh Hướng xa khơi để kéo ngắn lộ trình Về cõi thiện xóa tan bờ vị ngã Mái cổ lầu chính đường mầu chấm phá Biển Già Lam mong đợi khách du hành Giữa hai bờ bể khổ với lai sanh Dù khắc nghiệt nhưng vô cùng từ ái Ở xa lắm Cù Lao Chàm quan ải Giữ Hội An qua mấy cuộc thăng trầm Đang chơi vơi cuối sóng gọi hồi âm Về viễn xứ đang thơm nồng vị yến Nghe gió mát để cài lên vương miện Bán đảo Sơn Trà thức dậy ngàn năm Chuông công phu vọng mãi đến xa xăm Để chắt mót lời kinh cầu hướng thiện Ta viết lại đêm nằm nghe sóng biển Ru giấc nồng vào cạn cuộc giao hoan Kỷ niệm cho một buổi ghé sông Hàn Trên gót bước song hành và du khảo .
GIỮA CÕI TUYỆT VỜI ...Dành một phút se lòng về Quốc Tổ Trời tháng ba tia nắng lạc vân mồng Có phải là từ thuở ấy hay không ?Ngài đã dệt Việt Nam thành hoa gấm Đứng ở đây qua cái nhìn lạ lẫm Mà đương nhiên là hình ảnh tuyệt vời Những làn sương đang phong nhụy chơi vơi Cài thủy mặc vào trong từng kẽ đá Vệt mây đen nhàn du vào xa quá Chút hơi hồng bung vỡ nét đan thanh Trời trong veo mầu ngọc bích nhạt xanh Sự e lệ của bậc thềm con gái Dáng trầm tư của bụi hồ quan tái Khoảng núi rừng đầy ắp những hồn thiêng Việt Nam ơi ! những gót bước cuối miền Vẫn mà mượt sự tạo hình nguyên thủy Cây lá đơn nhô lên và mộng mị Nắng gieo mầm sự nức nở rưng rưng Khổ công qua tất cả những thang từng Mà thanh thỏa tâm hồn trong giây phút Cứ lần lượt đi vào trong núm ruột Yêu quê hương từ thuở mẹ vở lòng Để bây giờ đứng trên đỉnh gió rong Mới nhận diện sự chân như quý hiếm Thơ vội vã để chân dung tùng tiệm Nẻo quan hà định vị một dòng trôi Nắng tháng ba hong đỏ lại bờ môi Nghe gió hát bên đỉnh trời giao cảm .
HỒ TƠ RƯNG TRONG NẮNG ...Nền nghệ thuật thời Phục Hưng có phải ...Qua tầm nhìn với tất cả mê say Nắng tháng ba từng sợi nhẹ tơ bay Làm trong vắt cả không gian phố núi Có hầu hết thăng hoa và tàn rụi Đang hài hòa mầu sắc của thời gian Nhiều cánh xòe ra hợp sắc hoa vàng Là tiếng thở của dã quỳ lạc lỏng Chuối nõn lá hanh hao và cô đọng Trong gió ru những tà áo phất phơ Nắng đang lên như lấy được tay rờ Mầu rất nhẹ mà vô cùng phong nhụy Thềm đất bazan chiều dài cổ lũy Là hồn thiêng của xứ sở muôn ngàn Tiếng chiêng cồng từ một thuở khai hoang Còn đầm ấm trong hiên thềm làng bản Nước ngọc bích trầm tư mầu sắc tán Dìm bờ mây xuống dòng chảy phù trầm Sắc trắng lung linh chuyển tải hồi âm Qua ống kính trôi theo về viễn xứ Quần thể cư dân êm đềm tư lự Hàng cây xanh giếng mối của bao giờ Nằm bên sườn núi đứng nắng hong mơ Đem rưng rức vào tim lòng khe khẽ Mây xuống thấp trao nụ hôn nhè nhẹ Đỉnh núi dường tiếp nhận để phong thu Chút hơi sương còn thấp thoáng hư phù Làm da diết tâm hồn bao kẻ đợi Im lặng quá cơ hồ là diệu vợi Giữa thiên nhiên giữa giây phút giao tình Xóa nhòa đi năm tháng của hư vinh Để nhuần nhuyễn những sợi tơ len lén Đã lập trình nẻo quan hà ước hẹn Mỗi bậc thềm mỗi tính cách chân phương Không lãng xao dù khó nhọc cung đường Vẫn tha thiết bước song hành nồng ấm Hồ Tơ Rưng mỗi góc nhìn thấm đậm Chân dung nào cũng mà mượt hoằng khai Nặng dòng trôi theo chiều tiến hôm mai Và ăm ắp bên lòng hương mât ngọt .
HOÀNG HÔN TRÊN NÚI MÒ O - BÌNH ĐỊNH .Ngọn núi ấy tự tình là núi lửa Đã tắt đi cũng đã mấy trăm năm Mà dường như con rắn chạy còn dằm Nên Mắng Trời đã chết danh từ đó Nhưng dù vậy hôm nay trời rong gió Bóng mây trời sà xuống để hoàng hôn Sắc tà huy làm ấm lại nước non Đã không ít thăng trầm thời chinh chiến Dòng sông nhỏ đọng vầng dương lưu viễn Mầu vàng phai sự nhung nhớ chân thành Sắc nhọ nồi đang bao phủ mầu xanh Để dung dẻ cái dáng chiều thủy mặc Quê Bình Định giờ đang ghi bản sắc Như thầm nghe âm hưởng tiếng bài chòi Bóng tre làng vươn nhánh nhỏ gương soi Vào nền của trời mây đang khắc khoải Bóng dáng ấy là vành nôi biết nói Cái mối giềng vây bọc cụm nhân sinh Theo gió ru mang hơi hướm trữ tình Và khúc chiết lời ca dao mà mượt Giây phút lặng để nghe lòng hẹn ước Giữa hoàng hôn giữa cái đẹp lặng thầm Và cũng là nhịp điệu của hồi âm Song hành bước trong chuỗi ngày thanh thản .
THÁP PHÚ LỐC - BÌNH ĐỊNH .Trong thầm lặng mà cũng là mặc niệm Cả không gian mang dáng dấp điêu tàn Nắng không nồng như những giọt tơ loan Khẽ khàng trải cho tiêu sơ phong cảnh Tháp thầm đứng một chút gì ghẻ lạnh Sự phong rêu lằn mốc của hồn thiêng Cứ đi qua dòng chảy đã tịnh thiền Bao thế kỷ hằn lên bao dâu bể Núi sau lưng đang âm thầm kể lể Cứ rung rinh khi gió mỗi lần qua Mầu hanh hao của cái sự nua già Đang nuối tiếc vô hình dung sụi sụt Trời vương mây làm mầu xanh lem luốt Như hòa lòng vào hiện thực tiêu sơ Giữa thiên nhiên không thể lắng hững hờ Sự hoang phế mà dạt dào âm vận Cây xanh đứng dễ chừng đang chen lấn Để vô tình làm đẹp xóa hoang vu Dòng kênh trôi êm ái nước phiêu du Dường gõ thức một chân trời khám phá Tháp Phú Lốc cụm từ nghe xa lạ Ngọn lửa thiêng của một thuở rạng lòa Sự thăng trầm lịch sử buổi can qua Giờ chìm xuống để vùng lên di chỉ Ngày râm nắng gót đài trang thiên lý Buổi đi về vùng Thánh địa Chămpa Những cái gì trầm tích tự hôm qua Nay lãng đãng vào bậc thềm du lịch .