HOA ANH ĐÀO ...Gió lạnh mùa đông còn như thoi thóp Để xuân về nhuộm đẹp một khung trời Hoa anh đào ở đó đã hàm khai Để rực rỡ chân dung mặt trời mọc Hồ nước bình yên đèn soi từng sọc Sợi tơ mềm ánh sáng nhẹ lung linh Bóng cây hanh hao bày tỏ tự tình Của muôn thuở dưới bầu trời nhạt tím Kiến trúc cổ đang nằm im mặc niệm Mái cong lên rõ nét những đường ngôi Mầu sáng xanh ngọc bích đã tài bồi Sự tái hiện những bàn tay ngà ngọc Gió se lạnh như dường đang gạn lọc Cho không gian trở giấc buổi sang mùa Tất cả êm đềm diễm tuyệt chạy đua Vào vô tưởng cho thêm mầu phong nhụy Dù cách ngăn với sông hồ thiên lý Mà gót chân chẳng ngại cuộc sông hồ Đứng nghe lòng khoảnh khắc để phân phô Từng cái đẹp mang theo nhiều góc cạnh Đã qua đi những ngày mưa tuyết lạnh Dáng anh đào bẽn lẽn nhụy đài thương Bay đi xa cho khắp cả mười phương Một hình bóng tiêu thiều qua lịch sử .
MỘT VẾT CHÂN MỚI ...Dấu khai phá còn đang mầu sắc mới Sự an sinh hoằng hóa kể từng ngày Đây là miền cực bắc giáp tầng mây Và sương gió dặt dìu quanh năm tháng Bước tiên phong dưới tầm nhìn khai sáng Cho đường bay du lịch mở thênh thang Tọa độ khoanh vùng chiếc vẩy giang san Cứ mở rộng thêm chân trời gấm vóc Ta đứng đây để nghe niềm mưa móc Mối quan hoài theo tầng bậc dòng thơ Bóng núi đằng xa còn phủ sương mờ Dưới trời mây nhẹ trôi đi man mác Cái lạnh se se cài trong khúc hát Giữa xa gần giữa ẩn hiện hư không Cho núi rừng lay tình khúc ấm nồng Khi chân bước trên đỉnh cao lộng gió Cây nguyên sinh thẫm mầu xanh thiên cổ Từ đỉnh đồi thoai thoải xuống thung sâu Tiếng động xa khơi dòng chảy nhiệm mầu Tiếng lá trở hợp âm vào với núi Bên vệ đường cây vươn cành cằn cỗi Sau cái mùa lá rụng nhuộm thu phong Đường nào qua cũng hình dáng cong cong Ôm eo núi để kéo dài hướng lộ Thoang thoảng mùi đất quê hương bày tỏ Đá sỏi phơi lên khoe diện mạo chân dung Mầu đỏ dung nham e lệ thẹn thùng Lịch sử hình thành hành tinh trái đất Ta hít thở không gian đang gạn lọc Để căng tròn hai lá phổi buồng tim Âm vận tình thơ không phải đi tìm Đang bung vỡ trên đỉnh trời dấu ái Mai lại về bên ngôi nhà quan tái Dạ lữ phòng đầy ắp những hương thơ Mùi vị phong sương dìu dịu ban sơ Như sũng nặng bên bờ vai nếp áo Đêm nằm nhìn trăng qua song kỳ ảo Giao cảm nỗi niềm tâm sự giao bôi Dặm liễu ngàn mai trắc trở xa xôi Hương lửa ấm nồng đổi trao nồng ấm .
NÚI BÀI THƠ TRONG ÁNH HOÀNG HÔN ...Ta hạ bút hợp lưu dòng thi sĩ Từ ngàn xưa bên ngọn núi bài thơ Đấng quân vương ngày ấy cũng ngẩn ngơ Trước cái đẹp thiên niên mà diễm tuyệt Đêm trở giấc để nghe lòng da diết Trăng hạ tuần leo lét dáng sừng trâu Gió ngàn phương sợi tóc lạnh qua đầu Nghe sóng vỗ khẽ khàng vào vách đá Đang ngỡ ngàng tiêu dao vào cõi lạ Sự thần tiên lay động cả không gian Sừng sững trầm tư ngọn núi nằm ngang Giống thành quách của ngàn xưa cổ tích Giờ ngồi nhìn buổi chiều loang tịch mịch Ánh hoàng hôn sắp tắt ở bên trời Chùng hồn vào nơi ấy để chơi vơi Và thổn thức với tình thơ nồng ấm Dòng nước ru như từ nơi xa lắm Theo dòng trôi tơ sợi ánh tà huy Đọc bài thơ Đế Tích bởi từ khi Dường hơi thở của tiền nhân xúc cảm Bỏ tất cả những rong rêu bụi bám Giờ quan hoài dừng lại ở nơi đây Lạnh ngàn khơi mà ấm ở vòng tay Như đan dệt tơ mành vào thi tứ ...
ÊM ĐỀM TRÊN PHÁ TAM GIANG ...Ngày về trên phá ấy Tam Giang Bỏ lại đằng sau Huế chặng đàng Rưng rức bên lòng bao nỗi nhớ Kinh kỳ mưa xám cỏ tơ loan Không còn nghe nữa giọng Nam ai Mấy đẩy mái nhì cũng nhạt phai Chỉ thấy bên trời ngăn vách núi Trầm tư bến nước phá quan hoài Khói sương ẩn hiện dáng liêu trai Ghe đậu ghe trôi giữa lạc loài Mặt nước trời mây đang gõ nhịp Tơ mành phiên bản mảnh gương soi Lặng thầm cô đọng những tư lương Du khảo đường mây kín dặm trường Chạnh nhớ niềm riêng thao thức gọi Như là gót đã cạn dòng Tương Ngư dân xao xác cuộc tồn sinh Bóng khói lờ trôi cuối lộ trình Dao động tơ lòng trong khoảnh khắc Hòa theo hơi gió lộng bình minh Ở xa thành phố để tìm riêng Sông nước trời mây rất diệu hiền Mà Phá tam giang nơi để đến Tầm nhìn thanh thản với thiên nhiên .
GIỮA VÙNG BIỂN CÁT ...Là miền gió cát tự thiên niên Cằn cỗi hanh hao địa lý truyền Ai đã ghé qua đều đã thấy Mà dường như có một kỳ duyên Hoằng khai cuộc sống hướng đi lên Dòng chảy hanh thông sáng bậc nền Lụa gấm trang đài từng mỗi xứ Quê nghèo Ninh Thuận nhuận hồng thêm Nơi đây tiêu biểu một phương trời Nước thẫm mầu xanh rạng bể khơi Cắt rõ chân mây và mặt nước Bên đồi cát chảy trải đầy vơi Bóng mây dát mỏng tựa màn tơ Trời nhạt mầu xanh khói tỏa mờ Như một chút gì đang rả rích Vào trong tầng bậc của nguồn thơ Gió rong lằn cát dáng quanh co Nét đẹp hoang sơ nối hẹn hò Có những dấu chân vương rõ nét Bao giờ còn đó nỗi niềm lo Dưới tầm mắt của một thi nhân Ta vẽ lên trang dáng nguyệt rằm Của xứ muôn đời là gió cát Bây giờ bung vỡ một thang âm Để cho trọn vẹn cuộc nhàn du Theo khói sương bay giữa bụi mù Gạn lọc vuông tròn qua nét bút Âm vần dìu dặt nốt vi vu Cảm ơn Thượng Đế đã ban cho Tổ Quốc ghi thêm mấy chặng đò Gấm vóc chồng lên bao gấm vóc An sinh đằm thắm nhịp cân đo Tiếng vang theo với nốt la trường Chiếc vẩy con rồng nối bốn phương Lộng lẫy Thăng Long khoe bảy sắc Ấm nồng giai điệu một quê hương .
BÌNH MINH ĐẦM MÔN - NHA TRANG .Ánh nắng đầu tiên của một ngày Đi qua đảo Gốm đến nơi đây Bức tranh thủy mặc vương sương khói Cùng nước triều lên phẳng ngập đầy Mầu sắc mây trời phỉ thúy reo Trên nền ngọc bích trải trong veo Lắng lòng theo gió bay nhè nhẹ Lay động cung mây gợn dáng triều Bóng mặt trời nhô cuối cõi xa Bên hòn đảo nhỏ khói sương nhòa Vòng tròn mờ ảo và khe khẽ Trong lớp mây dường ủ gấm hoa Đê đắp hằn lên mặt nước đầm Vẫn còn thẫm bóng , bóng đen râm Thuyền ai gác mái từ đêm trước Yên lặng ly tao khúc cổ cầm Có những bóng cây đứng lạc loài Rơi vào dòng nước phản gương soi Vẽ lên quang cảnh đầm bình lặng Giữa buổi chúc chen - vẫn cảm hoài Là một không gian vẽ vẹn tròn Của miền sỏi đá thuở vàng son Đong đầy thi tứ vào cung bậc Cho ngập buồng tim vị sống còn .
LẶNG LẼ CHIỀU QUÊ ...Nắng xuống đồi non nhuộm sắc tà Một vùng sông nước thoáng yên ba Nghe trong gió vội hơi se lạnh Đậm nét hoàng hôn - chạnh nhớ nhà Không phải Tràng Giang ở xứ ngoài Mà đồng loáng nước phẳng gương soi Hồi âm trong ấy mầu vân cẩu Trong gió lung linh tứ mặn mòi Quả thật nơi đây những ấm nồng Bóng chiều theo gió chảy ru rong Hàng cây thẫm bóng đen lay động Ở một cô thôn nước ngập đồng Ở mãi xa kia núi lặng thầm Nhạt nhòa sương khói nín thanh âm Dưới trời nhuộm sắc tà huy nhẹ Như khúc tương tiêu vọng bổng trầm Nặng nhọc đường lên một bóng dân Trên vai quang gánh trĩu phong trần Nón quê hương đội dù phai nắng Rõ sự tồn sinh nặng bước chân Dìu dặt chiều quê nỗi mặn lòng Thu vào bộ nhớ buổi thong dong Mà đầy xúc cảm vây nhân ảnh Theo nước trôi đi lặng lẽ dòng .