Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016



      CÒN MÃI MỘT CHÂN DUNG .

Viết tặng Nhà báo Nguyễn Quang Vinh .
Hậu duệ của một thời khoa bảng .

     Đầu tháng mười âm lịch Sài Gòn có vài cơn mưa lạnh , ảnh hưởng thời tiết đang biến đổi .
Mang âm hưởng những ngày đông rét lạnh trên xứ Thần Kinh thuở ấy .
     Bỗng nhiên lòng nao nao nỗi nhớ người Thầy cũ đã hơn nửa thế kỷ qua đi .
     Cái lằn mốc thời gian đồng hành với tiết trời bung vỡ . Bóng dáng Thầy là sự đầu tiên ngời sáng mỗi khi nhìn những cơn mưa rả rích muộn phiền trên thành phố đang sôi động trở mình theo chiều dài phát triển .
Vâng ! Huế là quê hương của Thầy với tính đặc thù muôn thuở là mùa đông những cơn mưa phùn dai dẳng ! Kéo dài lê thê làm mỗi khi nhớ đến cứ rưng rức khôn nguôi ! ...
      Với cái tuổi sáu mươi , hồi ấy Thầy vẫn khương kiện đứng trên bục giảng . Sau mục kính lão hai tròng đôi mắt Thầy luôn rực sáng . Hiệu ứng cái khát vọng trăm năm của tâm hôn Lương Sư lúc nào cũng nhìn về phía trước , quầng thâm thoáng hiện của những canh thâu chong đèn dọc ngang trong Giáo án . Mái tóc hoa râm cắt gọn làm khuôn mặt đầy đặn một chữ điền , khoan hòa và phúc hậu . Chiếc mũi to cao nằm trên vành môi , cái màu hồng pha luôn luôn tư hữu một nụ cười bất kỳ lúc nào .
      Đi trong mưa phùn giăng mắc những sợi tơ làm xám cỏ kinh kỳ . Chiếc mũ phớt bạc màu và áo ba đờ suy dạ cổ . Dáng của Thầy như một cái gì khó quên cho những đứa học trò luôn giữ trong lòng sự : " Tôn sư trọng đạo " .
      Chiến tranh đã qua đi mà để lại quá nhiều ngăn cách . Huế trở thành một nơi khó có ngày tao ngộ . Nhiều năm như vậy và gần như một sự phôi pha trong hoàn cảnh cực kỳ khổ nhọc . Cái giai đoạn chung của đất nước nhọc nhằn trở mình vươn lên , xóa nhòa màu sắc tang thương của chiến cuộc .
      Thế rồi cứ tưởng những gì đã nằm sâu dưới lớp bụi thời gian của gần hai thập niên vùn vụt .
      Ánh sáng đã lóe lên ở cuối đường hầm . Cuộc hạnh ngộ ly kỳ mang tính tiểu thuyết luận thiền ở giữa ngàn giấc chiêm bao .
          Ngày trở lại Huế với người bạn Việt Kiều từ Úc về mang tâm sự ... Quyết tâm thăm Thầy .
Ôi ! dòng nước xuôi nguồn đã vỡ bờ âm ỉ . Nếu có ai đó đã từng nói : " Thiên trường địa cửu tâm viên mãn " rõ ràng chẳng ngoa .
      Gặp lại Thầy trong căn nhà cũ , con đường Mai Thúc Loan . Đại Nội cửa Đông Ba là dấu ấn không mờ của rất nhiều năm tháng .
      Thầy già đi theo tuổi về chiều , mái tóc không còn sợi đen gượng gạo mà chỉ còn là màu sương của chiều dài trầm mặc , tân toan khúc nôi sư phạm .
      Sự chậm chạp tất nhiên cùng với đôi mắt cuối mùa không còn đen sáng như độ nào . Trên bục giảng .
Ba bàn tay của hai thế hệ mặn nồng xiết chặt trong im lặng . Từng tiếng nấc nghẹn ngào không bung vỡ .
Chỉ thốt nhiên đồng cảm sóng lòng đuổi lệ tràn ra khóe mắt ! Nên chăng đây là sự sung sướng của một đời người được thể hiện qua một hoàn cảnh hiếm hoi ? vẫn điềm đạm trang nghiêm những lời thăm hỏi , dặn dò chuẩn mực của một Lương Sư ngời sáng một thời . Thông điệp sống của tình Thầy trò muôn thuở .
Bây giờ Thầy đã ra đi vào cõi mù sương , nhưng tôi tin chắc rằng trên vành môi ấy của Thầy còn mãi nụ cười mãn nguyện vì Thầy đã hoàn chỉnh một chân dung Nhà Giáo lái con đò cập bờ tri thức .
       Viết cho Thầy Nhân Ngày  Hiến Chương Nhà Giáo 20-11 .
       Ngần ấy thôi tất nhiên không đủ , nhưng cũng vơi đi ít nhiều sùi sụt .
      Bên kia thế giới vẫn ngời tỏa ánh sáng trong ngần .
      Và Huế bây giờ cũng giăng mắc tơ mưa làm xám cỏ Kinh Kỳ ! ..
                     
                    Sài Gòn ngày 16 /11 /2016 .
                            ĐẶNG NGUYÊN .



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]