Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014



ĐƯỜNG RỪNG THU SOI NẮNG ...

Những hòn đá âm thầm mà biết nói
Trơ vơ buồn tiếp ánh sáng thu soi
Nhớ lại ngày ngồi đấy để cảm hoài
Nghe gió thổi rì rào lay cây lá

Sự se lạnh còn vướng làn sương khói
Trong khẽ khàng mà rộn rã tư duy
Lá vàng khô xào xạc gót chân đi
Nghe âm hưởng tiếng nai vàng giẫm đạp

Cây vươn lên tạo hình hài phức tạp
Mà cơ hồ đường nét của thơ bay
Nắng thu mùa thổn thức của hôm nay
Như reo rắc hương lòng cho viễn khách

Đường vắng lặng gió luồn qua ngõ ngách
Mang cạn nguồn sự giao cảm tự nhiên
Trời trên cao rừng che khuất hư truyền
Ở xa lắm chỉ nhìn qua khe nắng

Thu còn lại là bao nhiêu đè nặng
Để mái đầu ong bướm mãi trôi đi
Cho nguồn thơ trở giấc kể từ khi
Đầy cảm xúc nhận chân thu hương vị

Cùng đi theo vạn nẻo đường thiên lý
Giữa tơ mềm âm vận giữa lưu ly
Mà hồn nhiên tỏa nốt nhạc xuân thì
Thu mãi đẹp vô cùng và miên viễn ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]