Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

eo-gio-7-3950-1408592520.jpg

KHOẢNH KHẮC QUA TRUÔNG ...

Một ngày theo gió qua truông
Mùa thu chuyên chở nỗi buồn thu ơi !
Giá như lên được hỏi trời
Vì đâu chiếc lá vàng rơi thu về
Thinh không mời mọc trăng thề
Truông hun hút gió bốn bề hoang vu
Nắng vàng dát mỏng lòng thu
Bên bờ núi bên hư phù vòng tay
Cỏ hoen mầu nõn lắt lay
Tiếng rơi gót bước giải bày buồng tim
Cuối ngoài khơi những cánh chim
Cứ loang loáng với nổi chìm sóng xao
Lặng thầm tìm lại âm hao
Mấy thu đi mấy nguồn đào phôi phai
Tình thơ chắp cánh vươn dài
Cái phong cái cảnh cái đài quạnh hiu
Dù là vũ khúc trĩ triêu
Cạn nguồn là nắng xế chiều chóng qua
Xếp chồng thơ cũ thiết tha
Dưới thềm trăng nhạt hiên tà nghiêng nghiêng
Biển ơi ! gội rửa muộn phiền
Buổi qua truông để nên duyên nợ mà
Lối về lượn sóng trắng hoa
Vỗ tràn mõm đá tóc xòa mầu sương
Mai không còn có con đường
Thì truông này đọng buổi vương vấn lòng
" Quạt tồn phát tiết sầu đong "
Biết bao Hợp Phố đâu mong châu về
Bởi vì tình chỉ hôn mê
Trong giây phút ấy hẹn thề là đâu
Chất thơ lên nặng mái đầu
Để tơ rụng xuống bên cầu qua truông
Đầm ơi ! Thị Nại trũng buồn
Mỏi mòn qua đấy để vuông tròn mà
Bây giờ là của hôm qua
Chán chường mệt mỏi nhạt nhòa lẳng lơ .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]