Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016



GIỜ BIỂN CẠN ...

Biển cạn nước tầm nhìn viên đá cuội
Đủ sắc màu hiệu ứng sự phân ngôi
Thế trăm năm như an định chỗ ngồi
Từ muôn thuở gần như là bất dịch

Nắng mùa hạ sắp sang thu rả rích
Như âm thầm chấm phá lại hoang sơ
Trong lặng im nghe sóng vỗ đôi bờ
Làm rưng rức niềm xác xao hoài cảm

Cây sà xuống lá cành hoen bụi bám
Gió ru mùa nghe xào xạc tơ rung
Ở bên kia sườn xanh đứng ngại ngùng
Cũng bóng dáng của trăm năm lặng lẽ

Trời trắng mây trải chiều dài muôn vẻ
Nắng vàng phai ẩn hiện những tơ trầm
Gót đi về chuyển tải để hòa âm
Bên bờ cát đang trầm tư hong nắng

Sóng vỗ ôm thanh âm dường khuya vắng
Mà khẽ khàng vẫy gọi cuộc nhàn du
Bên bờ nghe xa lắm tiếng sang thu
Đang chầm chậm đi về miền biển lạ

Mình hóa thân vào trong ngàn hoa lá
Để tình thơ ngan ngát một màu xanh
Giữa cõi trời vắng lặng phải không anh ?
Mà rộn rã âm vần ngày rong ruổi ...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]