Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016



NƠI ẤY ĐI VỀ ...

Nắng rơi từng giọt ấy chơi vơi
Sỏi đá hoang sơ đến cạn lời
Có tiếng lá khô âm vọng gió
Mà không có tiếng - đạp xa khơi

Bên cầu mình đứng tựa lan can
Sắc gỗ trầm tư mục , gỉ han
Như muốn nói lên nhiều cố sự
Nổi chìm qua biết mấy thời gian

Cùng nghe tiếng gió động cành cây
Một chút khẽ khàng lạnh buốt tay
Lặng lẽ đổi trao qua nhịp gỗ
Bên thềm cây ấy sắc tơ bay

Cùng đi theo nắng gọi màu xanh
Bên cụm rừng thưa lối chắn thành
Hạn hẹp không gian màu của nắng
Chương đài bỗng nhắc buổi tàn canh

Hoang vu khoảnh khắc của niềm riêng
Nghe nắng quan hoài nốt tịnh yên
Bỗng gợi tim lòng xao cuộc lữ
Cạn nguồn trao nhận dưới thềm hiên .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]