Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014
THU VỀ QUA CHIẾC LÁ ...
Chiếc lá ấy đã làm nên kỳ tích
Để không gian sũng ướt nhụy hương tình
Câu thơ xưa vóc dáng mãi tồn sinh
Thiên hạ biết thu về qua chiếc lá *
Trời xanh nhạt cả vòm cao rộng quá
Sắc thu bay mầu vàng úa mơ hồ
Gió se se mang cái lạnh hư vô
Đang xúc tác vào tâm hồn rưng rức
Lặng lẽ rơi dễ chừng là vô thức
Mà cạn nguồn chuyên chở siết dòng trôi
Sự dặt dìu cái giai điệu xa xôi
Nghiêng chao dáng yêu kiều và mộng mị
Đường gân lá hoằng khai mầm duy lý
Nét yên bình mờ ảo giữa thềm sương
Tím vàng xanh nhòa nhạt để tơ vương
Làm rả rích những phiên buồn thu nhuộm
Trong khoảnh khắc như là nhiều ong bướm
Đang loang ra dệt kín cả khung trời
Hồn thơ ôm một tình khúc đầy vơi
Nặng trĩu cả không gian chiều hương mộng
Hơi lạnh bay giao thoa từng dấu cộng
Vỡ hành trang trong mầu tím mờ sương
Cứ thanh thao chảy xiết cả cung đường
Mầu thu úa chứa chan trời diễm lệ
Khẽ khàng thôi mà ngàn dâu dặm bể
Khắc khoải theo từng ly tấc mặn nồng
Qua hành trình tìm nét đẹp non sông
Theo dòng chảy của ngàn năm gấm vóc
Nét đan thanh mà kéo dài tơ tóc
Phút lìa cành phác thảo một trời thu
Gót chân về ong óc nhớ phiêu du
Gói tất cả vào góc lòng giấu kín
Tất cả là tiếng thơ mùa câm nín
Thảng hoặc rơi giữa tranh chấp xô bồ
Mà vẫn là tình tiết nét son tô
Lên toang vẽ cái diệu kỳ muôn một .
* " ngô đồng nhất lạc diệp thiên hạ cộng tri thu "
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]