Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014
RỪNG PHONG TRÚT LÁ ...
Mầu sương của thuở kinh kỳ
Rét hồn du mộng quên đi một thời
Lá vàng sũng ướt thu ơi !
Lối đi chốn ấy bời bời sắc thu
Tơ mành cánh lá phiêu du
Ru đưa tơ sợi biệt mù không gian
Lạnh se mà ấm chứa chan
Ôm cầm tơ tóc dặm ngàn ruổi rong
Lặng thầm bung vỡ hoài mong
Song hành gót bước ý trong tình ngoài
Rừng phong thu gởi vào hai
Buồng tim son sắt dấu hài lặp theo
Lá vàng chưa rụng gieo neo
Trên cành ru gió tím chiều thu loang
Xa xôi cách trở dặm ngàn
Mầu sương mờ ảo những làn gió đưa
Xạc xào âm khúc nhặt thưa
Tiếng nai giẫm đạp ngày xưa nặng đầy
Như còn dìu dặt đó đây
Tiếng thu theo gió vơi đầy vàng bay
Men tình hòa quyện men say
Tình thơ rơi rụng chân mây cuối trời
Gót Kiều khoan nhặt chơi vơi
Rừng phong thu đã gọi mời Tố Như
Không còn là của thực hư
Mùa thiên niên ấy cầm như bây giờ
Gởi lòng vào để trang thơ
Mượt mềm âm vận nối bờ Tương xưa
Theo làn sương mỏng chuyển đưa
Vào thềm hương án gọi mùa thu nay .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]