Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014
THU LẠNH XỨ BẠCH DƯƠNG ...
Đêm lạnh quá dễ chừng như tê cóng
Mà bềnh bồng giai điệu của mê ly
Nhạc âm thầm phổ từng nốt bước đi
Để diễm ảo lung linh theo ánh sáng
Mặt nước rong dệt thêu nên hình dạng
Gió mượt mềm trải giá rét mười phương
Đêm thu về chuyên chở những niềm thương
Áo lữ khách phủ đầy từng giọt lạnh
Ánh vàng vọt những ngọn đèn cô quạnh
Bạch Dương ơi ! ngày ấy cứ vơi đầy
Ấm cõi lòng mà lạnh ở đôi tay
Còn nhung nhớ mang chiều dài tha thướt
Bầu trời đêm đen ngòm và rét mướt
Những vì sao ai tắt tự bao giờ ?
Thoạt nhìn qua như là ở trong mơ
Sự huyền ảo âm thầm mà phong nhụy
Đền đài ấy , một không gian kiểu mị
Tọa thiền từ lâu lắm của trăm năm
Trải phong sương tuyết giá đã đằm đằm
Mầu sắc ấy hoằng dương từng năm tháng
Vòng tay ôm dặt dìu qua muôn vạn
Sợi tơ rơi cái giá buốt âm thầm
Giữa canh chầy bắt nhịp những thang âm
Trao và gởi từng phút giây vằng vặc
Nặng bên lòng những đêm trời lạnh ngắt
Nhìn trong veo nơi ấy những gam mầu
Dưới ánh đèn bày tỏ cái riêng nhau
Nghe hơi lạnh chan hòa từng ngôn ngữ .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]