Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014
CHIM CÔNG TRẮNG ...
Trắng mầu sáng mịn hành tinh
Buổi mai vân ảnh tự tình xa khơi
Xòe ra vũ điệu mọc mời
Giữa không gian đọng những lời cỏ xanh
Trắng mà vẫn thấy long lanh
Mầu tơ sợi trắng buông mành thời gian
Bước chân dìu dặt khẽ khàng
Theo đôi mắt của vô vàn thiên nhiên
Bức tranh thủy mặc hư huyền
Hình như dang dệt vào thiên sử tình .
HỒ THU XANH MÁT ...
Những con suối từ bạt ngàn non núi
Chảy dòng ra trắng xóa thác rong hồ
Phẳng mầu xanh biêng biếc nét son tô
Cho cái buổi cuối thu se se lạnh
Sườn núi cao mầu xanh cây vân ảnh
Khói sương còn lãng đãng nhạt mờ bay
Trên đường về thiên lý nặng vòng tay
Xuôi dòng chảy gót viễn du thưởng ngoạn
Nước phẳng gương in bóng hình thác nhuộm
Như đường tơ hiền hậu trắng rong phơi
Từ trên cao mây đang kéo khung trời
Làm ánh nắng phiêu bồng theo mây phủ
Cành cây ngã nét phong rêu xưa cũ
Vươn oằn ra cái vóc dáng thiên niên
Lặng im như chìm ngập cõi không thiền
Để lãm duyệt mầu không gian sũng ướt
Sự tao ngộ vô hình dung hẹn trước
Để âm vần dễ đan dệt vào thơ
Nghe bên kia tiếng thác nước xa bờ
Thì thầm mãi nỗi nhọc nhằn năm tháng
Như phong cảnh của ngày xưa khuếch tán
Nét bút lông mầu thủy mặc truyền chân
Giữa không gian đang ghép lại băng tần
Vào giai điệu tình thơ ngày lưu viễn ...
Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014
BÌNH MINH TRÊN RẺO CAO ...
Mầu nắng bình minh quả mượt mềm Trải lên miền đất lượt nhung êm Sợi tơ sương khói là lãng đãng Tô nhuộm thêm cho sắc bậc thềm Tây Bắc bậc thềm lặng lẽ sao Bình minh làm đẹp những tuôn trào Mầu xanh cây cỏ thơm hoa lá Gấm vóc quê mình đã xiết bao Đã xiết bao lần nhìn đắm say Trời mây mầu sắc nhuộm hơi may Khói sương trải mỏng quanh sườn núi Huyền hoặc không gian riêng cõi này Này cõi đan thanh mộc mạc từ Ngàn đời chuyển đổi thực và hư Mái tranh ôm khói chiều hương mộng Bên dốc đồi cao lặng khúc - như ... Như khúc nguyệt cầm lỏng phím đêm Tiếng thông trong gió tỏ bao niềm Chảy vào bát ngát xanh mầu núi Để gót lữ đồ rộn rã tim Tim rộn rã rung giữa nắng mai Đẹp mầu thổ cẩm nét khoan thai Đường vân du lữ mà xao xuyến Thao tác đôi tay lạc gót hài Những gót hài đi mộng viễn du Bên thềm nắng sớm lạnh se thu Áo mầu hoa của người sơn nữ Thấp thoáng trong sương khói thoảng mù Khói thoảng mù sương em bé ơi ! Lạc loài ánh mắt ấy xa khơi Trong em gói ghém gì chăng nhỉ ? Mà quặn lòng ta biếng dáng cười Biếng dáng cười mà ta rất yêu Bình minh dàn trải rộn tơ thiều Một ngày dừng lại ngoài Tây Bắc Làm đẹp tình thơ đẹp rất nhiều . |
NÉT ĐẸP CHÂN QUÊ ...
Mầu sắc ru tơ lạc giữa hồn
Không gian lặng vẻ nước cùng non
Bóng mây vàng nhuộm thu nhòa sắc
Nõn ánh vầng dương rắc xã thôn
Vương vãi cỏ may nhuộm bước đường
Sắc mầu tuổi dại thuở quê hương
Thả diều bắt bướm trên miền gió
Ký ức còn đây mãi vấn vương
Tiếng bước chân đi cũng lặng thầm
Của người và vật lắng hòa âm
Lung linh tiếng động lay thềm cỏ
Cắt nét không gian chút bổng trầm
Dáng dấp thân quen của cạn nguồn
Mà dường dìu dặt gió qua truông
Đi vào thi tứ từng giai điệu
Một buổi giao hòa tơ sợi buông
Tha thiết biết bao phút mặn lòng
Quê hương dàn trải mảnh hồn rong
Mảnh hồn mộc mạc mà hoa gấm
Từ ở ngàn xưa vẫn mượt dòng .
BÊN DÒNG SÔNG CHIỀU ...
Hoàng hôn lãng đãng gót chân chiều
Trên bến sông đầy sắc ái yêu
Ánh nắng không còn mà loáng thoáng
Vương mây vàng mịn nhuộm tơ thiều
Dáng thông lặng đứng lạnh sương thu
Giây phút giao thừa rất chỉnh chu
Cái vóc thiên nhiên sao óng mượt
Vuông tròn góc cạnh vắt sương mù
Non núi thẫm mầu kéo tít xa
Chân mây mặt nước trải quan hà
Chơi vơi gương phẳng soi dòng chảy
Cái dáng sông quê rộn thiết tha
Những bóng cây vương cũng sẫm mầu
Bên trời như thả xuống dòng sâu
Tiếng rơi của lá thu vào nước
Khe khẽ mà như rất dãi dầu
Ta đứng nhìn lên nhạt sắc trời
Ấm nồng giây phút lặng tình ơi !
Nghe trong hơi gió thu bàng bạc
Có tiếng buồng tim vẫy gọi mời
Không thể không trao một chút gì
Giữa miền diễm ảo tiếng thu đi
Theo hơi thu trải vào cây lá
Âm vận trong veo nhịp bấc chì
Đẹp mà yên tĩnh gót thời gian
Một phút giao duyên một tấc vàng
Quang cảnh thiền không mùa trút lá
Đặc thù luyến kết mối tơ loan
Sử tình thêm nét đậm hương xa
Lau lách bên dòng chảy thiết tha
Gởi chút hồn thơ chiều ghép vận
Se lòng cô đọng một âm ba .
DƯỚI BẦU TRỜI XANH ...
Cánh cò bay thẳng của xưa nay
Đồng ruộng xanh mầu nắng gió bay
Dãy núi cuối trời loang loáng khói
Lũy tre giềng mối ướp men say
Đường mương đưa nước tưới tiêu trôi
Trong nắng vàng in gương phẳng soi
Những dáng nông dân đang vất vả
Dưới bùn trên nắng bức nồng oi
Quê hương chiếc nón ấy phiêu du
Mang nặng tình quê dáng đặc thù
Ôm mái tóc đen phai nắng gió
Tự tình hình ảnh của muôn thu
Bóng cây đứng giữa cánh đồng xa
Dưới góc mát râm trải mượt mà
Giây phút dừng chân giờ nắng rát
Ru rong theo gió những âm ba
Đường xanh cây lá tận chân non
Ôm xóm làng quê mẫu sắt son
Ở dưới vòm trời xanh bát ngát
Vẳng đưa khoan nhặt khúc ru con
Thanh bình một cõi đẹp quê hương
Dù rất đan thanh rất thụy tường
Dừng lại mà nghe tình chốn ấy
Trong ngần giai điệu mối tơ vương .
Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014
MỘT KHOẢNG TRỜI YÊN TĨNH ...
Sự yên bình gần như là tuyệt đối
Và không gian trong vắt dưới tầm nhìn
Mầu xanh cây mà mượt giữa lặng im
Trong tiếng gió trôi đi nghe dìu dặt
Trời nhiều mây ngọt mầu vương sữa đục
Nắng không về càng dịu mát mầu xanh
Âm khúc tình quê giây phút tơ mành
Xao xác gió tiếng lá rung nhè nhẹ
Dáng thập tự vươn cao và lặng lẽ
Tháp chuông dường lay động nhịp âm ba
Dáng đứng trăm năm chế ngự ta bà
Làm rưng rức tâm hồn bao lữ khách
Tầu lá chuối mầu xanh trong và sạch
Đứng bên hồ dao động khúc tình quê
Tóc dừa rung như tiếng nói tỉ tê
Từ muôn thuở khoan hòa miền châu thổ
Mái ngói son đỏ mầu từ thuở nọ
Vẫn còn son cái sắc ấy kiên trung
Mái tóc pha sương nếp áo đen chùng
Hồn hậu loang lời phúc âm sám hối
Sự yên tĩnh của chiều dài trôi nổi
Bay xa hơn cái dáng đứng lặng thầm
Dù rêu phong mà vẫn thấy trong ngần
Giữa không gian của miền quê sông nước
Hình ảnh này đã rộn ràng gót bước
Từ khắp nơi về tìm lại phút giây
Cuộc tĩnh thiền khoan nhặt kín mầu mây
Đem thanh thản chan hòa cho cuộc sống .
GÓC ĐẸP TÂY NGUYÊN ...
Nắng sớm trải dài trên bậc đá
Hanh hao mầu ấy rất mơ hồ
Suối đưa thành thác rơi êm ả
Dòng chảy thiên nhiên tự điểm tô
Bên ấy trời cao vương sắc xanh
Chút mây trải mỏng cuối chân thành
Cắt theo thềm đá phơi trong nắng
Tạo một không gian rất ngọn ngành
Cây cối còn nằm trong bóng râm
Chút phơi ánh nắng rọi âm thầm
Đứng bên hồ nước còn vây khói
Mầu sóng nước trôi lặng bổng trầm
Du khách thì thầm giữa sớm mai
Tây Nguyên đứng lại gót chân hài
Tìm vào dòng nước sương pha nắng
Tắm gội tâm hồn mơ thái lai
Ở tận bên kia nắng nhuộm vàng
Bóng cây lay động một hành lang
Dễ chừng tất cả gom vào đấy
Những nét tơ ru rất khẽ khàng
Cây viết đi theo với nắng phơi
Rộn ràng đây đó khúc tơ rơi
Núi rừng lùi lại vào xa tít
Để đẹp riêng đây một khoảng trời .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)