Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

NƠI ẤY RỘN RÀNG ...

Rộn rã không gian nắng vỡ thềm
Sương còn loang tím độ môi em
Và anh mái tóc vương làn nước
Mỏng lạnh cài lên sợi nhạt mềm

Góc cạnh tồn sinh nắng rọi mờ
Buổi mai sương nhuộm sắc xuân mơ
Tiếng đùa con trẻ bay tà áo
Dĩ vãng trôi về thuở tuổi thơ

Những mái nhà màu tuế nguyệt thâm
Dường còn ẩm ướt giọt sương thầm
Nắng phai niềm nhớ thời gian của
Tiếng trúc quê mình lặng khúc âm

Những đỉnh núi cao ôm nắng mai
Gió bay từng lượn sóng khoan thai
Khẽ khàng vọng động triều âm cũ
Từng nốt la ơi ! nhịp kéo dài

Cao vút màu trời mang nặng sương
Chút xanh e lệ dệt vô thường
Gởi trao hồn lạnh xuân Tây Bắc
Trĩu nặng khoang đò cập bến Tương

Ở đó đào ơi ! nở cánh hồng
Bên hè nhà ở nối tầng không
Thềm hiên khung cửi thoi chuyền sợi
Thổ cẩm đan thêu sắc ấm nồng

Hòa với không gian quê kiểng xa
Niềm vui cộng hưởng buổi giao hòa
Bài thơ cô đọng đan thanh sắc
Để ấm tình thơ buổi quế hoa .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]