Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013
NÚI BÀI THƠ TRONG ÁNH HOÀNG HÔN ...
Ta hạ bút hợp lưu dòng thi sĩ
Từ ngàn xưa bên ngọn núi bài thơ
Đấng quân vương ngày ấy cũng ngẩn ngơ
Trước cái đẹp thiên niên mà diễm tuyệt
Đêm trở giấc để nghe lòng da diết
Trăng hạ tuần leo lét dáng sừng trâu
Gió ngàn phương sợi tóc lạnh qua đầu
Nghe sóng vỗ khẽ khàng vào vách đá
Đang ngỡ ngàng tiêu dao vào cõi lạ
Sự thần tiên lay động cả không gian
Sừng sững trầm tư ngọn núi nằm ngang
Giống thành quách của ngàn xưa cổ tích
Giờ ngồi nhìn buổi chiều loang tịch mịch
Ánh hoàng hôn sắp tắt ở bên trời
Chùng hồn vào nơi ấy để chơi vơi
Và thổn thức với tình thơ nồng ấm
Dòng nước ru như từ nơi xa lắm
Theo dòng trôi tơ sợi ánh tà huy
Đọc bài thơ Đế Tích bởi từ khi
Dường hơi thở của tiền nhân xúc cảm
Bỏ tất cả những rong rêu bụi bám
Giờ quan hoài dừng lại ở nơi đây
Lạnh ngàn khơi mà ấm ở vòng tay
Như đan dệt tơ mành vào thi tứ ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]