Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013
CHIỀU CỦA LONG BIÊN ...
Dường có tiếng còi tầu rơi trong gió
Tiếng đường ray tầu nghiến nghẹn hơi chiều
Đang âm thầm cô đọng giữa tịch liêu
Mà tiền sử lại vô cùng giông gió
Của những ai đã từng đi qua đó
Mối quan hoài không dấu được lòng nao
Sắc phong yên còn lãng đãng ngày nào
Đang tơ nhện trên từng thanh sắt ghép
Sự tồn tại như nét hằn tiền kiếp
Đã phong thu cho một đoạn tơ mành
Tia mặt trời vàng vọt trải mong manh
Và quầng tán cho vòng tròn kỳ diệu
Cây thẫm bóng trong mầu đen nặng trĩu
Buổi chiều dần thoi thóp để vào đêm
Theo không gian dìu dặt giữa buồng tim
Sự thức dậy của cái thời xưa ấy
Tiếng tầu qua nhịp cầu còn rung rẩy
Lượn sóng tròn khuếch tán rộn hư không
Long Biên ơi ! vẫn còn đó sông Hồng
Vang khúc hát " răng chừ mình qua đó "
Em của Huế giọng ca buồn nho nhỏ
Buổi đi về thăm lại nắng Thủ đô
Chiều qua sông còn chứng tích chớ mô
Nay gõ thức lòng ta bên mấy nhịp
Chiều cứ xuống gót chân đi theo kịp
Để lại dòng sông ấy buổi hoàng hôn
Mà tóc tơ mãi vướng víu tâm hồn
Tiếng còi vọng đoàn tầu vừa qua đó ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]