Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013
BÊN NHÀNH HOA MẬN ...
Hai mái tóc của một thời thơ dại
Trong gió hiu hiu từng sợi mượt mềm
Ánh mắt phân dòng hai lối ru êm
Và khuôn mặt căng tròn lên dấu ái
Mầu sắc vùng cao mầu hoa hoang dại
Đang âm thầm ẩn khuất một mầu riêng
Vẫn đan thanh giữa rừng núi thiên nhiên
Mà dìu dặt tơ đàn gieo từng nốt
Nụ cười đẹp không thể nào mai một
Sự ngây thơ mộc mạc tặng cho đời
Tiếng nói thì thầm theo nốt tơ rơi
Như ấm lại tình yêu thương cập nhật
Những bàn tay ngón búp mặng chân chất
Víu lên cành hoa mận bước đi nương
Khung cảnh chơi vơi huyền ảo hơi sương
Mà thẫm nét giữa núi rừng vang vọng
Sự cưu mang một nghĩa tình cháy bỏng
Tuổi thơ nào không chắt mót dành cho
Không tư duy mà chuyên chở con đò
Hướng về bến tròn chu kỳ tình tự
Hoa mận trắng họa hoằn thôi phiêu lữ
Mà cạn nguồn họa tiết ấy hoằng khai
Để bức tranh thêm đẹp một hình hài
Búp măng nụ là tiềm năng bất biến
Vành môi phớt cái mầu hồng vương miện
Tháng ngày ươm trong đó rất xa xôi
Mà tất nhiên làm bật dậy phương trời
Đang lụa gấm cho mép bờ du khảo
Sự trăn trở để vo tròn diện mạo
Hướng tồn sinh trong vô thức tầm nhìn
Mà ngỡ ngàng giây phút mặn buồng tim
Hương hoa nụ đang thoáng bay trong gió .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]