Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013
NHƯ CỦA CA DAO ...
Lời ru của mẹ xưa trôi
Buổi trưa trên võng vãn hồi tầm tay
Bổng trầm theo gió xa bay
Hồn quê mộc mạc hôm nay lại về
Mầu trời mây gọi hồn quê
Sụt sùi từng sợi thắt se tâm hồn
Mầu xanh rả rích chân non
Cứ sương khói nhuộm vuông tròn cảnh quan
Giữa lặng im mà rộn ràng
Âm thanh của gió vô vàn tư lương
Trải ra vào giữa vô thường
Thửa bờ ruộng của cố hương Hồng Bàng
Nét xanh là vết dầu loang
Bàn chân tần tảo xuyên ngang mép bờ
Mái tranh đầy ắp nguồn thơ
Những chiều phong nhụy bếp mờ khói lan
Nhấp nhô cây thấp đài trang
Duyên thầm cho kiểng nẻo đàng ru thơ
Bóng cây đứng cách bụi bờ
Ngả nghiêng nét vẽ lên tờ hoa tiên
Cành vương góc cạnh ngoan hiền
Đang phong thu hết giữa miền tĩnh không
Những ngày lỏng phím xa trông
Đường quê rực sáng tơ đồng bủa vây
Lời ru của mẹ vơi đầy
Vở lòng từ thuở hương say độ nào
Lạc loài như giữa chiêm bao
Dáng quê cô đọng nguồn đào thang âm
Gót chân lặng lẽ nín câm
Mà đang bung vỡ mối tằm kéo tơ
Thoạt về có tiếng hò ơ ...
Hình như cũng lạc cuộc cờ hôm nay
Ngôn từ đã hết có hay ?
Dáng quê là đó một ngày lãng du
Theo trong hơi gió hư phù
Tiếng chim tình sử đang gù kín trang .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]