RỪNG NÚI ÊM ĐỀM ... Không thơ mộng nhưng vô cùng xu lệ Núi song hành mờ tỏ giữa khói sương Giữa trăm năm giữa đường nét chân phương Hình ảnh của giang sơn hằng gấm vóc Có ánh nắng cuối thu về ... mưa móc Cho không gian trìu mến sắc huê tình Trong xô bồ tất bật của hư vinh Ta bổng thấy hương lòng mình bung vỡ Dòng nước phù sa tồn sinh duyên nợ Kéo chiều dài qua thung lũng phân ngôi Tránh nắng cuối thu trong bóng cùng ngồi Nhìn đồng lúa căng buồng tim lá phổi Như giũ sạch phong trần đêm tắm gội Lặp gót chân hong sáng cả tâm tình Mây trên trời dàn trải lối phiêu sinh Thêm phong cảnh buổi nắng về rón rén Lùm cây đứng chiêu phong mà im lặng Trong cơ hồ dừng lại để nghe tim Mãi ruổi rong trên gót bước dò tìm Giờ thanh thản dưới bóng cây lặng gió Sự lưu lạc quần cư nằm nơi đó Chiếm đỉnh cao cho cuộc sống âm thầm Giữa vô vàn tĩnh lặng đã hòa âm Cùng giây phút hai tâm hồn giao cảm Núi trời mây cây trăm năm kết thảm Để mầu tranh thủy mặc họa nên vần Ta chan hòa trong ấy để gót chân Cùng hợp tấu nấc thang dòng la thứ Hồn du mộng không cận ưu viễn lự Cứ tha hồ dàn trải lối thênh thang Ghép vận tình thơ tầng bậc Hạc Hoàng Và chìm đắm trong men tình song lập . |
Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]