ĐÁ NHÀY - QUẢNG BÌNH . Nắng tàn thu vương mầu quần thể đá Dưới bầu trời sữa đục Quảng Bình ơi ! Ta vẫn đi khám phá mãi chân trời Có gấm vóc lụa là lên quê kiểng Nước xanh lơ sắc mầu - duyên của biển Như rụt rè trong nắng tiễn thu đi Dặm quan san hoằng hóa bởi từ khi Ta bắc nhịp để tình thơ chắp cánh Ánh bình minh nghe hồn mình se lạnh Giữa bồng bềnh sương khói bụi phù không Trải lòng ra tái hiện vị hương nồng Trên gót bước ấm vòng tay giao cảm Ở xa kia đường chân trời dệt thảm Cũng mầu xanh e lệ sóng bình minh Giữa mênh mông trao gởi chút lòng mình Vào giây phút cơ hồ là vô ngã Xóa tan hết những rong rêu xa lạ Gieo tấc lòng vào tọa độ tình yêu Gọi ban mai vào khoảnh khắc xế chiều Để uống cạn những phút giây mật ngọt Trong hoan mãn ta nghe từng sợi giọt Sợi tơ vương từ một nẻo của phong hồ Trong lặng thầm mà cứ mãi phân phô Giấc ngủ sâu của tròn đêm dạ lữ Lối đá nhảy trong dòng xanh viễn xứ Biển Quảng Bình ôm gọn đá Trường Sơn Phút giây nào - rồi cũng chẳng gì hơn Khi hai mái đầu sương nghe sóng bạc Cứ vang vọng bên thềm đưa khúc hát Ở rất gần nơi ấy đỉnh đèo Ngang Bước song đôi để lặp lại chặng đàng Có vóc dáng văn chương ngời một thuở . |
Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]