LÁ TRÚC NGÀN NĂM ... Là vóc dáng của mầu xanh lá trúc Đã che nghiêng những khuôn mặt chữ điền Cứ lạc loài vong lục ghép từng thiên Ngôn ngữ học và thơ tình lai láng Trong nắng vào đông sắc mầu nhuộm sáng Giữa thiên nhiên tĩnh lặng giữa băng tần Xào xạc lung linh gọi gió xoay vần Lùa ong bướm vào vương tơ bóng dáng Như tâm hồn của thơ mùa tản mạn Mà phong du cảm nhận vóc hàn lâm Cứ vẫn đưa âm khúc thuở cổ cầm Vào miên viễn không phai nhòa đường nét Lá trúc bên song tự tình khoan nhặt Ru hồn thơ bật dậy khỏi tư lương Sáng mầu xanh đằm thắm giữa vô thường Kéo vạch nối thiên thần xanh mép áo Từ tiếng thơ xưa gởi hồn thu thảo Rắc bên thềm từng âm khúc tơ hoa Đang ở gần trong ký ức chưa xa Nét thủy mặc đưa hồn lên thang bậc Đan thanh thôi không bao giờ biến mất Cứ đương nhiên hồn hậu cộng thêm đời Sự dịu mềm so từng sợi tơ rơi Vào ngôn ngữ sáng trong mà văn hiến Và chậm rãi đan cài lên vương miện Trúc sân đình còn đó chẳng hề phai Dịu viễn thiên thâu còn vẫn trang đài Như mái tóc chảy xuôi Cầu Phụng Khúc Ta thể hiện dạ du và bỉnh trúc Trăng chiều đêm dòng chảy buổi ăn thề Chút lặng thầm mà tất bật hương mê Ngày vào đông hôn lên từng chiếc lá Còn giữ mãi để mượt mềm hoang lạ Mà cạn nguồn là âm khúc thân quen Luôn sáng trong không một chút bon chen Hình ảnh ấy trúc này luôn trong sáng Không phù phiếm để mượn vay lãng mạn Chính cội nguồn vận ghép thắm mầu xanh Từ khởi nguyên cũng đã rất chân thành Lòng son sắt trên từng trang giấy cảo . |
Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]