Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013
BỒNG BỀNH MÂY KHÓI ...
Sương khói theo mây để hải hồ
Buổi mai vàng rộm nét son tô
Cái mầu nắng ấy dường e lệ
Bung vỡ không gian bức họa đồ
Cây dáng cổ phong cũng liễu mành
Dáng hình giai điệu sợi mong manh
Cũng in mầu nắng vào thang bậc
Trong khói trong sương gót lữ hành
Trời lặng mầu thâm rất khẽ khàng
Mà chừng còn vướng vết mây loang
Những tia nắng đọng vào tầm gửi
Sáng nhợt mầu cam rọi nẻo đàng
Hồ nước trong xanh dưới trũng sâu
Khói sương lãng đãng lặng đưa mầu
Cái mầu nhân ảnh trăm năm ấy
Như thoáng qua mà rất bóng câu
Giữa khúc tơ rung gọi đáy lòng
Trước không gian mịn gió ru rong
Bình minh bước gót chân nhè nhẹ
Vào giữa tình thơ say bướm ong .
Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013
CHUỖI HOA MẦU XANH NGỌC ...
Lặng lẽ bên hè nhạt sắc xanh
Mà đang tơ liễu để buông mành
Vào không gian nhẹ ngày rong nắng
Ở giữa tầm nhìn bay yến anh
Mầu nhạt gần như để giải bày
Cội nguồn của những sợi tơ bay
Để thêm đường nét vào hư ảo
Và tứ thơ theo những nặng đầy
Cành lá xanh tươi đứng cạnh bờ
Tường nhà ôm nắng buổi xa mơ
Bên song có lẽ còn vương đọng
Ánh mắt trông hoa buổi đợi chờ
Lạ lẫm sắc hoa tưởng lạc loài
Êm đềm dáng đứng sáng gương soi
Vào không gian cứ trong như lọc
Giây phút trầm tư rất mặn mòi
Một chút xao lòng trước sắc hoa
Đặc thù bung vỡ những âm ba
Từng trang thơ đã mềm giai điệu
Trên gót chân cùng bước thiết tha .
NGÂM MÌNH TRONG SƯƠNG ...
Một buổi gót chân về phía Bắc
Ngỡ ngàng biết mấy buổi mù sương
Nắng trên cao ấy như hờn dỗi
Không xóa tầng mây kín nẻo đường
Chưa thể là sương chưa thể mây
Vương tơ càng nặng nếp vai gầy
Những ngày nghe lạnh trời Tây Bắc
Mà ấm vòng tay anh có hay ?
Ngọn núi trông dường Phú Sĩ sơn
Ngậm trong mầu trắng lớp bông vờn
Để trời im lặng lam mầu ngọc
Như thể giao hòa gió thổi cơn
Xương xẩu cành cây trải khẽ khàng
Tơ mành âm vận vết dầu loang
Dặt dìu theo bước chân thời khắc
Nhuốm giọt quan hà bay chứa chan
Say khướt niềm riêng một nẻo về
Cạn nguồn gạn lọc sắc pha lê
Cho trang thơ đẹp và trong suốt
Không gợn rong rêu nốt hẹn thề .
HOA TỬ ĐẰNG ...
Vạn thuở còn tên gọi Tử Đằng
Kéo dài vạch nối những đường trăng
Để sương để khói vào hư ảo
Những lượn hoa dây kết xích thằng
Kết tụi tự nhiên một bức màn
Như dường nồng ấm phút phòng loan
Trên cao rũ xuống hồng tơ phấn
Dặm liễu ngàn mai rất chứa chan
Của lá mầu xanh họa tiết này
Lại càng dệt sợi giữa men say
Không gian kín lại nồng hương lửa
Trong gió đong đưa để tỏ bày
Ánh nắng xuyên qua rọi xuống thềm
Như là gương phẳng tím càng thêm
Cho loang mầu sắc vào hư ảo
Những nét đan thanh rất dịu mềm
Ở giữa không gian của lặng thầm
Chỉ là tiếng ngọc vỡ thanh âm
Để không thấy được gì trong ấy
Chỉ thấy mầu hoa tỏa ấm nồng
Ta gọi Tử Đằng để phấn hương
Vào trong thi tứ giữa cung đường
Đài hoa dây ấy đang căng sắc
Theo ý thơ tràn những sợi vương .
Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013
KHÔ CẰN MÀ VẪN ĐẸP ...
Quê hương chỉ vậy sao mà ong óc
Ở bên lòng sự yêu mến vô cương
Dõi chân đi trên khắp những chặng đường
Không nhàm chán những sợi tơ hoa gấm
Gần cổ lai mắt nhòa và bước chậm
Nương bàn tay dâu bể của tình thơ
Để ru rong cùng liễu dặm mai bờ
Và ghép vận đầy trang thơ dạ lữ
Mầu đỏ bazan âm thầm tình tự
Đang hoằng khai sự mầu mỡ tồn sinh
Cỏ và cây giao hưởng giữa an bình
Trên đồi thấp như dường ru tơ nhạc
Tất cả bài thơ cộng thành khúc hát
Chuỗi ngày qua đầy ắp những hương tình
Dòng điện đi qua hiệu ứng lộ trình
Đã chuyển hóa cuộc đời nhiều khổ ải
Mây trắng đặc trong vòm trời dồn lại
Ướm hơi mưa cho mầu mỡ quê hương
Em cùng anh mái tóc nhuộm mầu sương
Cứ thấy trẻ phải không mùa giao cảm
Dù là nơi đan thanh mà diễm lãm
Sự chân quê tràn ngập ở tâm hồn
Chặng đường đi qua mấy nhịp hoàng hôn
Vẫn thấy đẹp Tiên Đồng và Ngọc Nữ
Trang thơ viết không e dè tư lự
Phơi bày ra từng giây phút lạc hoan
Cứ cài lên cho đầy ắp những trang
Sự thanh thoát mang chiều dài hạnh phúc .
NẮNG MẦU HỔ PHÁCH ...
Ánh nắng trải non vàng trong hổ phách
Vào lặng thầm trên triền núi cỏ cây
Và ru êm cơn gió cứ hây hây
Để diễm tuyệt chân dung theo góc cạnh
Sông phẳng gương lặng tờ và sương lạnh
Phiên bản vào nơi ấy bóng thiên niên
Quần thể cỏ cây đỉnh tháp cổ truyền
Trên đất nước nhiều vị thần hộ pháp
Núi văn vẻ dặt dìu và tràn ngập
Một chân dung khuya khoắc giữa ta bà
Vẫn đương nhiên gặm nhấm giữa hồn ta
Trong thời khắc nhàn du thơ giao cảm
Đêm dạ lữ chong ngọn đèn duyệt lãm
Ấm vòng tay khắc khoải buổi giao mùa
Nghe bên dòng có lượn sóng thi đua
Vỗ vào bờ thành lời ru âm vọng
Sự vui thỏa bay cao và tỏa bóng
Quê ngàn trùng mà nặng với duyên thơ
Chặng đường xa hạnh phúc lấy tay rờ
Gói đầy ắp vào trang thơ biền ngẫu .
Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013
CHÌM VÀO HƯ ẢO ...
Giữa cái lạnh giữa mùa đông giao ngộ
Tình thơ đêm đang lỏng phím tơ đàn
Đứng bên thềm như nuốt gọn không gian
Cái diễm tuyệt trong phút giây hiện hữu
Kéo ngang qua những đường mây phỉ bửu
Bóng nguyệt rằm tròn trĩnh giữa khuôn trăng
Quầng vào đêm mầu ngọc tĩnh cung Hằng
Đang xao xác vào buồng tim dòng mật
Không một chút của thế nhân tất bật
Lãng du vào dòng cháy sướt mê ly
Thảo nào mà không uổng gót chân đi
Trải hoa gấm vào trang thơ ghép vận
Cây dáng liễu như rơi từng hạt phấn
Nhỏ li ti vào vằng vặc ngân hà
Phiếm định từ trầm mặc cõi trời xa
Để lay động từng đường tơ gọi gió
Im lặng quá anh còn nghe trong đó
Tiếng thì thầm lay động liễu mành song
Qua gian truân mà biết mấy tơ đồng
Giờ tương cảm bên thềm qua nhịp thở
Sóng chân như tự tình đang bung vỡ
Và tư duy thuyền duyệt đã giao mùa
Như lạc loài trôi nổi với đong đưa
Vào hư ảo mà cũng vào sôi động
Cùng cộng hưởng vào thơ nền phong tống
Dáng mùa đông mà rả rích quan hoài
Lạnh phương trời tản mạn ánh trăng soi
Mà đầy ắp trong hồn bao thư thỏa .
ÂM BẢN TÌNH THƠ ...
Sóng ngọc rải trần gian mầu nắng nhẹ
Bình minh ơi ! choàng tỉnh một đêm say
Nhụy vị hương qua giây phút tỏ bày
Như dào dạt tim lòng giờ nắng nhuộm
Hai vệt mây tự tình là hoa bướm
Hằn vào trong ngọc bích của tầng không
Gió ngàn phương khoan nhặt để ru rong
Bay sợi tóc nhòa sương phòng dạ lữ
Còn đẫm ướt dòng thơ đầy thi tứ
Ghép vận trong đêm nồng ấm hương tình
Tiếng nước vỗ bờ dòng chảy phiêu sinh
Như dao động bàn tay cài hết ngón
Núi đằng xa kéo hình hài từ tốn
Như vòng tay khép chặt lại chu kỳ
Ánh nắng khẽ khàng trải nhẹ thềm đi
Ngả bóng xuống như tự tình giây phút
Lùm cây xanh nặng giọt sương còn ướt
Lặng thầm mà mang nặng những vần thơ
Thanh thản buồng tim như lấy tay rờ
Đêm giao cảm sụt sùi mà dìu dặt
Sóng ngọc vẫn yên bình và khuya khoắc
Như không gian còn lại nhịp hai buồng
Bên song còn phảng phất sợi tơ buông
Trong đêm vắng lặng thầm mà son sắt
Dòng nước thẫm xanh gương soi trong vắt
Phiên bản vào dòng hai mái pha sương
Vạch nối còn xa chưa mỏi chặng đường
Mỗi ngày nặng một hành trang vui thỏa .
MỘT BUỔI MÙ SƯƠNG ...
Bình minh gõ thức chân mây
Hơi sương ôm gọn hàng cây ảo triều
Vân mồng phối sắc tương tiêu
Để trong hoang lạnh tơ thiều dệt đan
Tóc sương chảy xuống dặm ngàn
Chuỗi ngày hạnh ngộ tao đàn vút bay
Âm thầm hít thở men say
Dặt dìu hương nhụy giải bày gởi trao
Sóng lòng trầm mặc lao xao
Mỗi không gian đọng phiếm tao cạn mùa
Bên song xao xác gió đùa
Nấc thang lãm thúy vó khua mây tần
Sụt sùi giây phút phong vân
Ướt đầm đôi mắt trong ngần buồng tim
Ruổi rong qua mấy đường chim
Tình thơ ghép vận chỉ kim giao hòa
Nẻo đi cạn mấy quan hà
Tiếng thu vọng giữa hiên tòa thiên thâu
Thời gian gạn lọc nông sâu
Vành môi sũng ướt mái đầu đẫm sương
Thu này biết mấy tơ vương
Đầy trong tâm khảm nặng đường ngàn khơi
Bóng mây dìu dặt chơi vơi
Em , anh đang đứng khung trời bên nhau
Thỏa niềm hẹn ước mai sau
Từ ngày đầu ấy nhịp cầu dài hơn .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)