DÒNG SÔNG CONG CỔ TÍCH ...
Không có phải thảo nguyên là đồng cỏ
Mang hình hài bằng phẳng mượt mà xanh
Mà ở đây trong nắng nhẹ lung linh
Phảng phất bóng núi đồi và đèo ải
Gót phiêu lữ dãi dầu mây quan tái
Cuộc đăng trình khám phá một dung nhan
Dòng nước xanh ơi ! sao cứ khẽ khàng
Trôi uốn lượn tạo đường cong kiều mị
Khói sương bay tím hồn thơ thiên lý
Cho âm vần dấu ái cuộc tình trao
Bóng cây vươn dường dạ khúc ly tao
Trong ấy chứa vị hôn nồng ghép vận
Buổi về đây giữa mùa yêu hưng phấn
Anh và em vắt cạn những tơ lòng
Nắng nhẹ mềm nồng ấm sợi tơ rong
Nghe tiếng động cơn gió về trở lá
Từ cái thuở mở đường bay Hoa Hạ
Quê hương này tức tưởi dệt viền son
Anh có nghe dòng chảy nước mỏi mòn
Rưng rức để vòng tay mình khép lại
Đẹp xiết bao thời gian trôi mềm mại
Từng dòng thơ thổn thức rắc lưu ly
Đỉnh non cao đang xích lại thầm thì
Cùng mây trắng vời bay về viễn xứ
Sự khắc khoải ươm mầm cho dòng chữ
Phơi bày ra khúc chiết buổi thi đàn
Vẫn trắng trong âm vận của phụng loan
Mà tròn trịa cuộc tình thời nhĩ thuận .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]