CHÙA VÀNG - NHẬT BẢN .
Sự sùng kính vô hình dung xa xỉ
Đứng âm thầm trầm mặc những niềm đau
Không có ai để trao đổi cơ cầu
Nguyên ủy của bậc thềm vàng dầu dãi
Soi mặt nước đứng trầm tư dàn trải
Nước rung rinh huyền ảo vỡ chu kỳ
Trong xa mơ như có tiếng thầm thì
Hồi chuông vọng sự từ tâm vẫy gọi
Đã lâu lắm mà nghiễm nhiên tồn tại
Để bây giờ mình tất tả tham quan
Nắng và mưa không mờ sắc ấm vàng
Được uốn nắn lâu đài bao góc cạnh
Rừng cây thấp nắng cuối xuân lấp lánh
Giọt sương mai đang tần tảo muộn màng
Bóng xanh mềm như từng vệt dầu loang
Thành sóng của ngàn cây ôm bửu tháp
Cây thông đứng cặp đôi nghe ấm áp
Hương lòng mình bung vỡ phải không anh ?
Đường men theo hồ nước đá gập gành
Mà phong nhụy tiếng lá kim rắc nhịp
Ngồi bên nhau mặn nồng duyên tiền kiếp
Em và anh nghe hơi thở Chùa Vàng
Như ngày nào ai đó mở thư trang
Để tiếng vọng hồi chuông thiền khoan nhặt
Ghép tình thơ từ chân xa lắc
Bên lầu vàng bên hồ nước trong veo
Để ru rong cái tình khúc tương tiêu
Một dòng chảy không bao giờ tắt nhịp .
thơ hay cảnh đẹp!
Trả lờiXóathơ hay cảnh đẹp!
Trả lờiXóa