TỪ ĐỈNH NÚI TRẦM ...
Tiếng chuông đỉnh tháp Vô Vi
Như vừa vẫy gọi lối đi về nguồn
Dòng sông Đáy chảy sắc bùn
Nhớ thời xưa của gió truông mây ghềnh
Mái nhà ngói đỏ chênh vênh
Lạc loài thế kỷ đắp nền hôm mai
Bóng cây vươn nhánh miệt mài
Nét xưa cô đọng cảm hoài bữa nay
Ruộng vừa cấy mạ lắc lay
Phất phơ trong gió tỏ bày cõi riêng
Trên cao trời sắc bình yên
Nắng râm mầu nhớ - chút duyên bụi hồ
Rong đưa âm khúc vi lô
Không gian tản mác hanh khô nhạt nhòa
Buổi về ghi lại hôm qua
Hồi chuông lãng đãng tiếng hòa âm theo
Lắng lòng mấy vận thơ gieo
Để đầy tình khúc ái yêu vọng thầm
Một ngày rong ruổi hòa âm
Dặt dìu gót bước bổng trầm ý thơ ...