THÁC BẢN GIỐC ... Bản Giốc tình ơi ! của núi sông Cứ vương víu mãi mối tơ đồng Ở từ xa lắm vùng Tây Bắc Mà vẫn phong thu giữa ấm nồng Dòng thác trôi theo đá dựng sườn Êm đềm lan tỏa một làn sương Sợi tơ mầu trắng luân lưu ấy Thêu dệt thành bao vận thụy tường Xanh sắc thêm cho những dáng cây Nguyên sinh từ buổi nặng vai gầy Là mầu muôn thuở không phai nhạt Đeo đẳng ngàn trùng xuôi đó đây Tiếng vọng trăm năm vọng khí thiêng Loang đi vạn nẻo đến muôn miền Quê hương còn mãi mầu hoa gấm Tiếng thác ầm ào đã chở chuyên Cây đứng gần bên lúa dậy thì Mầu vàng non nõn đọng qua mi Mầu xanh mầu mỡ người chăm bón Hiệu ứng cần lao vẹn trí tri Những bóng người về từ các Châu Mắt xanh tóc nhạt sắc hoe mầu Thu vào thiết bị qua hình ảnh Thắm đậm vào trong tận nhãn cầu Ta đứng nhìn lên tận đỉnh trời Thu mùa rong gió những đầy vơi Bóng mây viễn xứ vờn qua nắng Là những vần thơ đẹp tuyệt vời Lại một mùa thu đẹp cõi bờ Dặm ngàn gót bước đến se tơ Cho thềm Bản Giốc thêm bừng sắc Từ lúc thu xưa của bấy giờ . |
Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]