SƯƠNG SỚM CAO NGUYÊN ... Hình ảnh ấy dễ chừng như quen thuộc Của quê hương dòng chảy bốn ngàn năm Sự đơn sơ như tình nghĩa dâu tằm Tần tảo để dệt nên trang lụa gấm Sương còn phủ cả không gian ướt đẫm Lạnh se lòng theo từng mỗi bước chân Hoa cỏ bên đường mầu trắng trong ngần Từng hạt sương gieo kia đang còn đọng Cành cây khẳng khiu khẽ khàng lay động Sự hoang sơ đã tiếp diễn từng ngày Cứ quay vòng luân chuyển đến hôm nay Không mỏi gót cái dấu chẩn luật định Vật và người âm thầm đi đủng đỉnh Đường lên sườn khắc phục mấy từng cao Giây phút đột nhiên lòng thấy cuộn trào Sự cảm thông cho kiếp người khổ nhọc Sương cứ phủ mà không gian tơ tóc Những vần thơ bỗng chốc đã vương đầy Phút nồng nàn bừng ấm lại vòng tay Nơi xa lắm bụi kinh kỳ không có . |
Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]