BIỂN CHIỀU PHAN RANG ... Ngắm biển hoàng hôn buổi rớt thu Cái hơi gió lạnh đã vi vu Nghe chừng trong ấy lời xưa vọng Cái buổi đầu tiên thơ tạc thù Phong cảnh bây giờ có phải chăng ? Cũng chiều thu cũ sóng phăng phăng Ầm ào vang vọng từ đâu lại " Dù bể trầm luân cũng lấp bằng !" Lời nói hôm nay phút nhớ xưa Cũng mây vân cẩu gió ru đưa Cái mầu hổ phách mơn man ấy Thảng hoặc trong tim như mới vừa Dương liễu vươn cao khỏi đỉnh đầu Khẽ khàng trong gió đã hằn lâu Bài thơ thuở ấy Vương Chi Hoán Sáo rợ vang lên khúc nhiệm mầu Bãi cát sẫm mầu giao phối đêm Dấu chân dường đã xóa mầu quên Vi chưng ngàn sóng vươn lên khỏa Để gót chân nào sáng giẫm lên Vầng thái dương kia chìm xuống sâu Làn mây cắt nét đã từ lâu Một mầu vàng kén mang hoa gấm Đan kết tình thơ thuở bắc cầu Những bóng người đang tắm phải không ? Buổi chiều muộn gió kéo tơ đồng Thiên niên cũng muốn vòng quay lại Để kéo vòng tay kín ấm nồng Sóng lớn mà không phải bạc đầu Từ ngoài xa ấy đuổi theo nhau Vỗ bờ xao xác gây niềm cảm Của buổi đầu thu nắng xóa mầu Trĩu nặng hồn thơ lặng chỗ ngồi Tràn trề hương mộng ướp bờ môi Trong vòng tay kín thơ man mác Ngọn lửa trong tim sáng khoảng trời Quang cảnh chiều hôm ấp ủ mà Chặng đường rong ruổi dệt tơ hoa Có mây có biển ngàn khơi sóng Có gió ru dương rất mặn mà Viết giữa tim lòng rộn rã thơ Vầng dương còn lại phút say mơ Những vần tương tác mềm nhung lụa Như đã tràn dâng ngập bến bờ . |
Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]