Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014
VỰC DẬY MỘT CHÂN TRỜI ...
Sự giới hạn trong vô cùng dâu bể
Ở nơi đây nuối tiếc với ngậm ngùi
Mầu phong rêu dày cộm dấu ngược xuôi
Của nắng gió sương mưa dài năm tháng
Đã vực dậy dù chỉ trong lãng mạn
Với tựu trung sự rưng rức vô hình
Đường đi lên tầng bậc gót tồn sinh
Để tiếng thở dài theo mầm dưỡng khí
Mùa hoa nở anh đào đang kiều mị
Chút hương duyên hồi phục một thời gian
Và cũng như thắp lại nốt tơ đàn
Để không thể chìm sâu vào tất bật
Mầu xanh lơ khói sương bay phảng phất
Dưới khung trời trầm lắng một mầu mây
Sắc rong rêu bám víu để tàng cây
Còn dáng đứng của không gian hoài cổ
Gót lạc lỏng kéo chiều dài hâm mộ
Buổi nhàn du dừng lại để tư duy
Một nẻo đường mà không thể quên đi
Sự chắc mót nhưng vô cùng hương nhụy
Trong gió bay từ xa ngoài thiên lý
Mà căn nguyên là dạo khúc tơ đồng
Một chiều dài không thể một dòng sông
Mà tất cả hợp lưu về biển cả
Dưới tầm mắt không còn gì xa lạ
Bởi cảm hoài thức dậy với tình thơ
Của hôm qua nối nhịp lại hai bờ
Để hư ảo lụa là lên âm vận .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]