SƯƠNG KHÓI HOÀNG HÔN ...
Một góc chôn nhau và cắt rốn
Góc quê xứ sở bốn ngàn năm
Nổi trôi biết mấy bao phiền muộn
Mà vẫn khôn nguôi vẫn ướt đằm
Bóng núi mờ sương cuối buổi chiều
Tà huy mờ nhạt khúc tương tiêu
Lặng yên như thể trong dòng chảy
Thủy mặc thời tranh Bắc Tống Triều
Giềng mối thôn trang đã thẫm xanh
Bên bờ nước chảy uốn vòng quanh
Phẳng gương mặt nước đang phiên bản
Ngần ấy sợi tơ kết liễu mành
Bóng chuối hanh hao đứng cạnh nhà
Đan thanh mà cũng rất tơ hoa
Ảnh hình muôn thuở trên quê mẹ
Mộc mạc ngàn năm khó nhạt nhòa
Không có âm thanh của tiếng người
Êm đềm nghe được tiếng tơ rơi
Chỉ trong nguồn cạn dư âm sáo
Và bóng diều bay tận cuối trời
Nét đẹp dễ chừng như trác tuyệt
Đầy vơi lối bước của hôm nào
Chứa chan biết mấy hồn thơ Việt
Từ ở buồng tim ứ nghẹn ngào !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]