Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014
CHÙA LINH PHONG - BÌNH ĐỊNH .
" Bình Định có núi vọng phu
Có đầm Thị Nại có Cù Lao Xanh "
Bây giờ em đến cùng anh
Giữa mùa nắng hạ tơ mành dáng thơ
Cây xanh phủ lối đôi bờ
Đường đi sỏi đá hoen mờ hôm mai
Lá khô xào xạc quan hoài
Tiếng chuông đổ nhịp gót hài chân như
Góc chùa đỏ ngói ưu tư
Cái yên nhiên ấy phù hư lai trình
Lối mòn tầng bậc hư vinh
Cứ ngan ngát nhụy Chày Kình Cảnh Dương
Giữa mùa hạ nắng vô thường
Mà nghe len lén một phương tịnh thiền
Gót chân đọng lại căn duyên
Mầu hoa lam ngọc giữa miền vô ưu
Chim chuyền cành hót chi chưu
Âm thanh loang nhẹ sự cưu mang chờ
Cửa Không xóa bỏ cuộc cờ
Tịnh tâm khai lối bến bờ mê u
Ruổi rong giao cảm tạc thù
Cửa chùa thiền tịnh như ru tơ lòng .
NẮNG MIỀN VIỄN XỨ ...
Nắng chói chang mà rất sắc hương
Lặng yên âm vận của vô thường
Mà nghe rộn rã bao ngôn ngữ
Giữa một khung trời mây viễn phương
Sợi tóc dừa xanh rất mượt mềm
Vươn ra lay động dáng êm êm
Làm cho mầu nắng như xanh lại
Dưới sắc trời xanh xóa bậc thềm
Một dáng cò bay trắng dặm ngàn
Cắt nền mây trắng giữa quan san
Hành trình gởi gắm vào tơ nắng
Lay động tâm tình khúc nhạc loan
Hòn đá phong rêu của mấy thời
Im lìm trong nắng chứa đầy vơi
Sóng ngàn mải miết hôn vào đá
Hiện tượng sắt son chẳng có lời
Mé núi gie ra xanh sắc cây
Ngàn năm cô đọng nỗi buồn vây
Vẫn phơi cái dáng xưa xa ấy
Làm đẹp thêm cho biển đảo này
Mầu nước xanh lơ chút lặng thầm
Thẹn thùng cái đẹp gọi hồi âm
Ở trong giây phút êm đềm ấy
Như khúc đàn ai rộn bổng trầm
Tìm tứ thơ cho chút trữ tình
Hai bờ cận viễn giữa tồn sinh
Và trong cái nắng hôn mầu biển
Trĩu nặng tình thơ cuộc lữ trình .
NẮNG VỀ TRÊN ĐẢO MỘNG ...
Thuở ấy nơi đây một giáo đường
Mỗi chiều lay động sóng triều dương
Và trong làn gió bay tà trắng
Của những Sơ mềm gót gió sương
Rồi buổi thiên tai xóa bậc thềm
Bây giờ còn lại những chiều êm
Gót chân sóng dội hôn bờ đá
Là tiếng vọng ru tỏ nỗi niềm !
Cái dáng đan thanh của ngậm ngùi
Lặng thầm những gót bước về xuôi
Bóng dừa cao ấy đầy dâu bể
Trong nắng hôm nay vẫy ngọt bùi
Kẽ đá như dòng nước xẻ sâu
Khô khan muôn thuở nét cơ cầu
Tháng ngày phơi trải bao nhiêu nắng
Và sóng ngàn trùng xô xát nhau
Dưới bóng mây trôi nắng rộn ràng
Mầu trời xanh thẳm nặng quan san
Trơ vơ mà rất là hương nhụy
Chứng tích đầy vơi những bẽ bàng
Nhưng quả nhiên là đẹp cảnh quang
Phong thu cho cả một cung đàng
Những chiều nắng nhẹ song hành bước
Bắt gặp tình thơ rất chứa chan
Sóng mãi theo đuôi rượt bắt nhau
Mầu xanh của nước mãi ngàn sau
Cho thềm đảo mộng nhiều đêm mộng
Giây phút cùng chia sắc mái đầu .
Ở TẬN MIỀN XA ...
Sóng biển ầm ào vọng khắp nơi
Lung linh dao động sắc xanh trời
Bóng mây bông trắng trôi phương xứ
Một cảnh êm đềm giữa biển khơi
Ngày ấy gần như đã trót ngàn
Bây giờ nắng gió lấp không gian
Bàn chân du lữ lần đầu đặt
Cho cái tên lên một chặng đàng
Xa lắm gần như nửa địa cầu
Đường bay dừng lại cạnh thềm sâu
Lao lung biết mấy là sương gió
Để đến nơi đây nắng dãi dầu
Dáng đá phôi phai tuế nguyệt mờ
Đứng nằm lăn lóc xếp tàng thơ
Tìm trong trầm tích bao ngôn ngữ
Từ thuở xa xưa mãi đến giờ
Với bóng dừa vươn những cánh tay
Vàng khô trong nắng gió ru lay
Âm thầm mài miệt chân dung ấy
Lục địa đen đây những tháng ngày
Thềm cát phẳng lì ôm gót chân
Mỗi chiều nhàn tản phút phong vân
Nhìn trời nhìn biển nhìn mây trắng
Làm đẹp viễn phương áng cúc tần
Dù vậy mà lòng rất đắm say
Gót chân chai sạn đến nơi này
Nỗi niềm gởi lại theo mây gió
Để nặng sử tình ai có hay ?
Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014
DIỄM TUYỆT MẦU CHIỀU ...
Phiêu bồng tầng đá lạc ngàn khơi
Khuấy động nguồn thơ đẹp những lời
Bóng dáng hoàng hôn trong mộng điệp
Dặt dìu lẩn khuất sợi tơ rơi
Trầm tư bóng núi tắm dòng sương
Dòng chảy đan xen sắc liễu tường
Mặt nước mơ hồ mầu tím lạnh
Từ trời phiên bản mối tơ vương
Vầng dương đơn lạnh kéo đường bay
Là để phân ngôi để giải bày
Cắt đoạn theo chiều rơi đổ xuống
Ngọn đèn ai thắp lạnh chiều nay
Lung linh mờ ảo ánh hồng phai
Dung dẻ dung dăng lặp gót hài
Gót sóng theo chiều cơn gió động
Tà huy loang lỗ ánh liêu trai
Thầm thì nốt nhạc trải lan man
Tím buổi hoàng hôn tím dặm ngàn
Như chất nỗi lòng vào nặng trĩu
Bên thềm sương khói gọi hồn hoang .
BỜ MI LẠNH ...
Cánh cửa tâm hồn sao đẹp thế ?
Sáng trong phỉ thúy dịu rèm mi
Phải chăng nơi ấy men tiềm thức
Say khướt không gian với những gì ?
Lá ánh hoàng hôn đang hé mở
Quan hà dừng lại sắc tà huy
Mầu đen sùi sụt trong vô tưởng
Diệu vợi hư vô phút hẹn kỳ
Ai bắt cho ta tìm tứ vận
Đan thanh mà cũng rất đong đưa
Sợi tơ ngọn cỏ rèm mi mộng
Thảng hoặc như dường dáng buổi xưa
Hư ảo lặng thầm mà rạng rỡ
Đường tơ nghệ thuật đọng thềm trang
Để nghe hơi gió loang chiều lạnh
Khắc khoải khôn nguôi mấy chặng đàng
Giữ lại muôn đời cơn gió lặng
Xuôi dòng giao cảm nhạt bờ môi
Rèm mi lay động nghiêng thành ấy
Cánh cửa tâm hồn ru khúc nôi .
HOÀNG HÔN TRÊN VỊNH HẠ LONG ...
Nhìn cánh buồm dơi mầu hổ phách
Ru đưa trong gió rộn tơ đồng
Con thuyền du lịch soi đèn sớm
Con nước lặng lờ lớp sóng rong
Mặt nước cũng loang mầu hổ phách
Êm đềm đan dệt những đường tơ
Nhấp nhô tiếng vỗ men sườn vọng
Như tiếng xa xôi gọi mép bờ
Tầm mắt cũng hoen mầu hổ phách
Những hòn đá dựng của thiên niên
Âm thầm phiên bản vào hư ảo
Cộng hưởng vào trong khách rộn thuyền
Trời cũng đầy vơi mầu hổ phách
Huyền mơ như thể ở phương nao
Có chăng liên tưởng miền tiên cảnh
Thị hiện nơi đây sắc cuộn trào
Tròn trĩnh vầng dương mầu loáng bạc
Kéo dài vệt sáng xuống trùng dương
Rẽ ngôi mặt nước xao triều động
Xào xạc không gian phút cạn đường
Chút lạnh hoàng hôn se sẻ lạnh
Khói sương từng hạt bụi sông hồ
Dặt dìu cảnh tú trôi dòng nước
Chiều Vịnh Hạ Long ngát điểm tô .
ĐỎ MẦU PHƯỢNG CŨ ...
Choáng ngợp không gian sắc đỏ tươi
Lung linh trong gió điểm tô trời
Và mây mầu trắng bay vào hạ
Chạnh nhớ ngày nào phượng vĩ ơi !
Trên ấy mầu xanh ngọc bích phai
Chuyển từng giọt nắng rắc quan hoài
Tơ lòng rộn rã mùa đưa tiễn
Ngàn liễu tao phùng lấp dặm mai
Anh có thấy gì trong ấy không ?
Như đang tơ sợi chặt tim lòng
Chuỗi ngày đẹp nhất từng trang giấy
Đôi mắt chan hòa sự trắng trong
Giờ đứng nhìn nhau giao cảm mùa
Những cành phượng nở gió rong đưa
Trải dài ánh nắng vào hư ảo
Chìm đắm tâm hồn lối rẽ xưa
Lối rẽ sang trang của cuộc đời
Qua từng góc độ ắp trùng khơi
Vẫn trong trĩu nặng loang mầu đỏ
Tình sử mỏi mòn nếp cạn vơi .
Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014
ĐÔI SÓC TRẮNG ...
Dễ thương hai sóc sinh đôi
Cùng mầu trắng nuột miệng môi hồng hồng
Vỗ bờ con nước tràn sông
Bốn đôi mắt ngọc mặn nồng từ khi
Bên đường dừng gót chân đi
Bỗng nhiên mầu sắc xuân thì sóc ơi !
Cây già tỏa bóng rẽ ngôi
Mầu xanh của lá mọc mời nhánh chi
Như đang giao cảm thầm thì
Bốn chân thoăn thoắt họa mi chuyền cành
Vỗ bờ dòng chảy long lanh
Sắc mầu trắng ấy tơ mành không gian
Như là con nước sang trang
Một ngày dừng lại bên đàng dõi theo
Sóc ơi ! cuộc sống bọt bèo
Trắng trong vẫn mãi tơ thiều vào thơ ...
TÍM CÕI CHIỀU HÔM ...
Tím sắc hoàng hôn giữa biển chiều
Để lòng rộn rã bến bờ yêu
Ngồi bên thềm cát bên ngàn sóng
Để gọi hoàng hôn phút chắt chiu
Cái sắc hồng môi hôn thái dương
Nửa vầng thôi cũng mặn tơ vương
Cùng say giây phút đầy hư ảo
Những áng tình thơ ngập chặng đường
Núi lặng trong mây trắng khói sương
Tím dòng nước chảy giữa vô thường
Đường chân trời nước theo chiều nước
Thoang thoảng như là loang phấn hương
Nền đất nhô ra đen bóng đêm
Như đang kết cấu nét hoang thềm
Bóng người hư ảo trên dòng nước
Đã rót vào tim khúc nhạc mềm
Nghe gió se se nhẹ lạnh da
Như đang giao cảm phút giao hòa
Giữa tình giữa cảnh bay hương nhụy
Nồng ấm tình thơ dệt gấm hoa .
NHỮNG CÁNH CHIM CHIỀU ...
Cùng đứng bên song nghe gió đưa
Những hoàng hôn của thuở xa xưa
Cái mầu cam đặc đầy duyên nợ
Như mới hôm qua như mới vừa
Nhẹ mỏng vầng mây thêu tịch dương
Lan man trong ấy bụi vô thường
Êm đềm hư ảo mà siêu thực
Quyện chặt hai buồng tim luyến thương
Đã mỏi những ngày trong ấm nồng
Bây giờ im lặng dõi qua song
Phút giây tao ngộ đầy thi vị
Dòng máu loang đi nỗi mặn lòng
Một bóng tre vươn giữa lạnh chiều
Ru rong trong ấy những hương yêu
Lây lan vào tận bên song cửa
Của một tình thơ lặng sóng triều
Những cánh chim trời lơ đãng bay
Như là tăng tốc độ men say
Dõi nhìn mà thấy lòng rưng rức
Giây phút gởi trao đã tỏ bày
Mầu nhạt vầng dương rả rích thêu
Cái mầu huyễn hoặc sợi tơ yêu
Vừa mơ vừa thật trong đôi mắt
Gởi gấm từng khi mối chỉ thiều
Viết lại bên song giữa sắc trời
Dường ngoài sương đã lạnh chiều rơi
Tình ơi ! ta ấm giây hằng hữu
Cùng với từng trang gởi tặng đời .
SAY ĐẮM HOÀNG HÔN ...
Từ buổi hẹn lòng say lữ thứ
Ấm nồng giai điệu của tình yêu
Không gian nào cũng mềm tư lự
Dòng chảy tình thơ rộn tín điều
Những lúc nhìn trời loang bóng sắc
Hoàng hôn vẫn mãi đẹp cơ ngơi
Vòng tay đan chặt nhau mười ngón
Để bước chân cùng lặp cạn vơi
Rõ bóng hàng cây vươn gọi nắng
Chỉ là một chút của tà huy
Mà đang giọt mật vào yên lặng
Dìu dặt vào thơ ước những gì ?
Mây trải nhiều tầng đan dệt mộng
Lặng thầm che giấu dáng vầng dương
Mầu trời đanh lại mầu xanh thẫm
Gót bước song hành phút ngát hương
Hơi gió se se và ướm lạnh
Nghe chừng trong ấy sóng vi vu
Rung rinh cành lá lay dao động
Vọng lại vào tim tứ tạc thù
Ở giữa không gian tranh thủy mặc
Dễ gì có được phút thiên nhiên
Chạnh nghe một chút gì se thắt
Để gót tình thơ đến cuối miền .
Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014
NHỮNG NGÔI NHÀ BÊN SƯỜN NÚI ...
Ở đây thế giới rất riêng
Phong thu trong nắng rắc duyên núi đồi
Lạc loài những áng mây trôi
Cho râm ánh nắng mọc mời không gian
Nổi trôi là mấy nẻo đàng
Phân ngôi lối rẽ điểm trang sắc mầu
Mái nhà tầng bậc cách nhau
Yên nhiên cuộc sống cơ cầu nhạt phai
Cây vươn lác đác dấu hài
Mỗi hình mỗi dáng trang đài tự nhiên
Khói sương mờ ảo muộn phiền
Lồng trong hơi ấm giữa miền quan san
Lặng thầm mà rất chứa chan
Sắc mầu dìu dặt ngổn ngang tơ trời
Dặm ngàn biết mấy đầy vơi
Ngọt tràn giọt mật cạn lời đổi trao
Nắng sương bạc phếch y bào
Cạn nguồn du lữ nguồn đào thế nhân .
SỨC SỐNG HOA TƯƠI ...
Mùa xuân trải rộng cung đàng
Cái xa xôi ấy muôn vàn sắc xuân
Lạc loài hoa dại trắng ngần
Ướp mầu vàng nhụy mây tần lửa hương
Hanh hao cỏ mọc ven đường
Sắc quê kiểng , sắc nhiễu nhương khô gầy
Cao trời biết mấy là mây
Trắng mầu vũ tích hây hây gió mời
Núi đồi nắng trải đầy vơi
Sự da diết chảy ngàn khơi sắc mầu
Mầu xanh của mãi về sau
Mầu thiên niên núi lách lau muộn phiền
Ta về chảy giữa thiên nhiên
Cách xa phố thị tựa miền thiên thai
Lãng du dòng chảy gót hài
Đường thiên lý cạn mưa mai gió tầm
Đường về rả rích thanh âm
Bóng hoa trắng lạc bổng trầm đường tơ
Xa xôi mà ấm mép bờ
Đồng hành ghép vận trang thơ sử tình .
MẦU NẮNG TRỜI XA ...
Nắng Đông Âu mang mầu vàng cổ tích
Những bóng râm mây kéo chạy lang thang
Và rẫy nương sự tần tảo thẳng hàng
Cứ ngan ngát sắc mầu riêng mỗi loại
Cây từng lùm bóng hình vây quan tái
Ngả nghiêng về lay động gió không gian
Nhà trên cao lồng lộng giữa mầu vàng
Của nắng nhẹ êm đềm và thơ mộng
Nhà dưới thấp sắc mầu tươi bay bổng
Một quần cư tính thời thượng bon chen
Giữa mầu xanh tươi mát chạy lăn tăn
Theo gót gió nhàn du mà lay động
Qua tầm mắt của những ngày phong tống
Sự an bình chan chứa những đường tơ
Hàng rào cây bao bọc sắc vàng mơ
Như mầu lúa giữa mùa ươm nặng hạt
Trời cao xanh bóng mây trôi bàng bạc
Để cho mầu nắng ấy lẫn cùng râm
Dường như trôi theo chiều nhạc bổng trầm
Sự dìu dặt của không gian viễn xứ .
Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014
RỪNG CÚC PHƯƠNG ...
Nắng rọi qua cây ngát Cúc Phương
Mầu xanh nõn sáng một cung đường
Lối mòn dẫn đến nguyên sinh quyển
Cứ thoảng từng hồi nhụy vị hương
Thảm thực vật ru ngọn gió rong
Không gian dừng lại sắc thanh trong
Dường như buồng phổi no thanh khiết
Hít thở biết bao nỗi mặn lòng
Nghe tiếng chim ca với hót vang
Loang đi trong gió tựa cung đàn
Làm cho cây lá xanh run rẩy
Tạo lại khu rừng bao chứa chan
Có những sắc hoa không có tên
Đó là hoa dại vẫn vươn lên
Từ mầu hồng tím và vàng đỏ
Bên lối đi qua sáng bậc thềm
Chỉ thấy trên cao mấy mảng trời
Chút mầu nhung nhớ rất xa khơi
Thường le lói nắng , tia nho nhỏ
Cứ vẫn long lanh quyến rũ người
Rộn rã gót chân ở mọi miền
Như là dòng chảy của nhân duyên
Mà rưng rức mãi vào xanh nõn
Rừng Cúc Phương đưa một ước nguyền .
MẦU XANH AN BÌNH ...
Quê hương của trong lành và sạch đẹp
Đã từ lâu hằng hữu giữa hành tinh
Bởi nơi đây biểu tượng của an bình
Dù quê kiểng nhưng rất là thuần khiết
Nhìn dòng nước cái mầu trong tha thiết
Ôm rong rêu và bờ đá lặng thầm
In mầu trời cũng xanh sắc nín câm
Qua dòng chảy nhịp cầu thanh sắc mỏng
Cây đủ loại vươn mầu xanh dịu bóng
Cắt hình riêng như bức họa đan thanh
Một quần cư từ lâu lắm hợp thành
Mà yên tĩnh kéo dài theo năm tháng
Như lạc lỏng giữa mùa hè bảng lảng
Đi trên cầu nghe gió lọt vào tim
Tưởng chừng như đã bung vỡ nỗi niềm
Trên xứ lạ mà vô cùng thanh thản
Đường bay ngắn với tầm nhìn giới hạn
Mà lãng du là dòng chảy xa khơi
Đã ghi lên chân thật một phương trời
Đúng nghĩa của một quê hương thân thiện
Sự an bình gần như là miên viễn
Đang thì thầm những cung bậc bên tai
Đến chân mây lắng đọng sự quan hoài
Và rưng rức những ước mơ nồng ấm
Nắng vàng reo cái sắc mầu hoa gấm
Để tinh khôi cho giây phút không gian
Dòng thơ trôi dệt những sợi tơ vàng
Hong tình sử giữa một ngày nắng hạ .
TÂY BẮC MỜ SƯƠNG ...
Ta bỗng nhớ về thiên vị ngã
Thì vô ưu ở giữa nơi này
Dáng quê chẳng phải là xa lạ
Sũng ướt màn sương trắng dáng mây
Hoa cải vươn cành xanh với trắng
Giữa mùa Tây Bắc lạnh vị sương
Để cho gót bước luôn khoan nhặt
Đi kiếm chân như mấy dặm đường
Và lúa vàng bông tròn trĩnh hạt
Gió đưa sức sống tự khi nào ?
Chạm nhau thái võ nghe xào xạc
Âm khúc trong lành vui xiết bao
Nơi ấy con người đương tỏa sáng
Mà như kết nối nốt la trường
Bên bờ núi dựng nghe thoang thoảng
Âm vọng cơ hồ khúc luyến thương
Mấy ngọn cỏ lau đang khúc chiết
Đan thanh nét dáng để se lòng
Rung tơ trong gió mà da diết
Quê mẹ muôn đời gạn đục trong
Và lạnh sắc trời mầu sữa trắng
Như đang viết lại một khung trời
Nhà văn nào đó xưa trần tục
Ngọn bút bay về khắp mọi nơi
Cái đẹp quê hương là có thế
Mà giàu âm vận tự ngàn xưa
Ta đem nơi ấy về muôn nẻo
Bằng tứ hàn lâm vẳng gió lùa ...
KHÔNG GIAN SIÊU THỰC ...
Bình minh thụ cảm núi mầu cam
Giữa cõi thiên nhiên khác biệt phàm
Dưới áng mây trời trong phỉ thúy
Trải dài đây đó sợi ti tàm
Cây cỏ phong rêu tự thuở giờ
Trong mầu trắng sớm sắc như mơ
Loang trên thềm đá dài năm tháng
Để gót chân về dệt tứ thơ
Dòng nước quanh co dội trắng mầu
Qua bao dặm liễu với ngàn dâu
Buổi mai trong nắng phai mầu nhớ
Từ ở phương nào ở tại đâu ?
Khoảnh khắc mà như đã đổ đầy
Đường bay hạ cánh dưới ngàn mây
Vào trong tầm mắt trong siêu thực
Ở giữa hành tinh giữa một ngày
Khô khốc mà đang sũng ướt lòng
Bụi bờ sương khói ngã ru rong
Mới hay trong cõi vô thường vẫn ...
Có những mối tơ đượm sắc hồng
Tạo hóa ban cho cộng với người
Để cho trần thế giữ mầu tươi
Vẽ nên cảnh trí vô cùng quá
Chiêm nghiệm cho riêng một góc trời
Núi tên này đặt của danh nhân
Cũng buổi mai trên bậc đá tầng
Thổn thức chan hòa từng chữ viết
Một nhà nhân chủng thắp văn lân .
Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014
HOÀNG HÔN ...
Ánh nắng thẹn thùng núp phía sau
Để hoàng hôn nhuộm sắc phai mầu
Trên mây trên biển trên cây cỏ
Để gót chân mình lặp bước nhau
Đi giữa tà huy của ấm nồng
Nghe ngoài khơi vọng sóng tơ rong
Dưới trời mây cuộn mầu tơ lụa
Và gió ngàn phương lỏng phím đồng
Cái đẹp bây giờ cả bướm hoa
Đan thêu đường nét của quan hà
Biển khơi gọi gió du dương núi
Xao động tim lòng những thiết tha
Nghe vị hương quê giữa bổng trầm
Rộn ràng trong ấy những thang âm
Rất quê và cũng là hoa gấm
Vọng mãi ngàn sau khúc cổ cầm .
THỨC ÁNH MẶT TRỜI ...
Kiều mị nhung mềm lẫn tóc tơ
Quê ơi đẹp quá ! tựa trong mơ
Bình minh lặng sóng nghe hơi thở
Của mẹ Việt Nam cạn bến bờ
Những sắc mây vờn ngọc thúy vi
Êm đềm như những gót chân đi
Của mùa lãm thúy trao hương mộng
Dừng lại nơi này vọng cố tri
Vành vạnh vầng dương xóa biển xanh
Thành mầu gương phẳng thẳng đường tranh
Nên chăng hãy gọi nền vân cẩu
Chấm phá không gian hoa lá cành
Bờ đá còn đen sắc của đêm
Phong du bóng cỏ mọc bên thềm
Cắt lên nền nước nhòa hư ảo
Tạo sắc cẩm nhung thảm mượt mềm
Rải rác bóng người tần tảo đi
Trên phương tiện nước bé li ti
Điểm cho mầu biển thêm sinh động
Và đẹp hình dung hương quế chi
Em với anh đi dọc cát bờ
Song hành gót bước để giao thơ
Vần thơ ca tụng quê hương đẹp
Để lại ngàn sau sáng những tờ ...
DÁNG DỪA ...
Phải chăng đường nét của đan thanh
Trong nắng tháng tư trải chiếu mành
Lên dáng cây dừa lăn lốc gió
Hình hài cuộn khúc để bình sinh
Cánh tay quang hợp nắng hanh hao
Trong gió dường đang vẫy gọi chào
Những sợi tóc xanh như tấu khúc
Khẽ khàng trong ấy dáng chiêm bao
Thềm cao bậc đá hướng ngàn khơi
Vị thế gần như của một thời
Phóng mắt canh chừng ngoài phía ấy
Cánh buồm ai đó mượn cơ ngơi
Mầu xanh của biển xóa không gian
Không có hình dung của rộn ràng
Để sắc quê hương thêm lắng đọng
Vào trong tâm khảm mối tơ loan
Là đây mộc mạc một đường bay
Theo gió ngàn khơi để nặng dầy
Chân chất nhưng mà luôn diễm lệ
Men nồng ai rắc nhụy hương say ...
MẦU ĐÁ PHONG HỒ ...
Nắng phơi mầu đá của trăm năm
Hằn lớp phong rêu mấy độ dằm
Và sóng bao mùa hôn lặng lẽ
Ấm nồng biết mấy nhịp xa xăm
Bên thềm trên nước cạnh lùm cây
Với cát sắt son đã giải bày
Tiếng nói muôn đời là câm nín
Mà dường phảng phất gió lùa bay
Dưới trời có những đám mây trôi
Kéo bóng râm theo khúc phản hồi
Như dấu bước chân từ khắp nẻo
Về theo tiếng sóng gọi trùng khơi
Biển xanh trầm tích những âm ba
Từng lượn sóng trôi dệt lụa là
Đến cuối chân trời xanh cắt bóng
Tặng thêm nét đẹp đượm hương hoa
Bâng khuâng im lặng ngập không gian
Chỉ có buồng tim gọi khẽ khàng
Một tiếng quê hương từ vạn thuở
Âm thầm tiết tấu những tơ loan .
BIỂN RU SÓNG NHẸ ...
Quê mẹ của ta sao đẹp thế ?
Cứ gì lặn lội mãi đường xa
Ở đây là đảo Hòn Sơn ấy
Kiên Hải - Kiên Giang rất lụa là
Biển lặng nằm im một sắc xanh
Những con sóng nhỏ gợn tơ mành
Cái thềm thảm ngọc xa hun hút
Cắt hẳn chân trời trong rất thanh
Mầu sắc trên cao nhạt dáng trời
Để tầm mắt vượt khỏi ngàn khơi
Và ngoài xa lắm tầu hàng hải
Chấm phá thành tranh họa tuyệt vời
Hai bóng thuyền đang cuộc hải hành
Dường nghe thủy động rất mong manh
Phải chăng thủy lộ mùa du lịch
Trong nắng tháng tư gót hợp hành
Xanh lá nhánh bàng gie nắng hong
Khẽ khàng lay động gió ru rong
Không gian dừng lại tình non nước
Lay gọi buồng tim viết cạn dòng
Không thể lãng quên dù mỗi phút
Trầm tư mà cũng rất hương hoa
Gần như đã cuối quê hương mẹ
Nét đẹp cơ hồ ru thiết tha ...
Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014
KHÔNG GIAN LÀNG QUÊ VIỆT ...
Sự quen thuộc đi vào Văn học sử
Chưa bao giờ dừng lại mãi bay xa
Hình ảnh này là có tự hôm qua
Cứ tục bản âm thầm và dai dẳng
Mầu xanh cây êm đềm qua ánh nắng
Một làng quê thu nhỏ để ru rong
Sự cần lao chuẩn mực kết tơ lòng
Chum vại nước bên lề đường tấu khúc
Cây vú sữa gie cành ra hoa chúc
Để đăng đàn cho thời khắc bình sinh
Chiếc nón quê hương chân chất tơ tình
Tồn tại mãi theo chiều dài hoằng hóa
Bụi chuối xanh đong đưa bao tầu lá
Nghe se lòng khi nhớ lại ca dao
Mái nhà tre cùng khúc chiết lũy rào
Lẩn khuất để mầu xanh che chắn lá
Thảm cỏ xanh tươi sắc mầu trong hạ
Làm đường đi diu lại những bàn chân
Không gian này phản ảnh một băng tần
Làng quê Việt trong cội nguồn hồn hậu .
TỒN TẠI MỘT CHÂN DUNG ...
Đây góc cạnh của hồn thiêng dân tộc
Cứ triền miên rả rích chảy khôn nguôi
Dù hải hồ theo gót bước ngược xuôi
Vẫn khắc khoải bên lòng bao da diết
Mái ngói cong lên một thời ưu việt
Dù phong rêu dày cộm mấy cung đàng
Trong nắng phai trầm tích sự hiên ngang
Của tầm vóc trên quê hương văn vật
Trong im lặng mặn mà trôi giọt mật
Cái văn phong cứ tồn tại âm thầm
Giữa khuôn viên cây lá đã hòa âm
Trong giềng mối của làng quê hương ước
Bóng cây cao gắn liền muôn thuở trước
Cây đa nào cũng bên cạnh đình làng
Chồi nhánh gie ra tầm vóc chứa chan
Bản sắc của bốn ngàn năm văn hiến
Sự kiến trúc kiêu kỳ làm vinh hiển
Những bàn chân thị hiện một quyền uy
Và mép bờ khoa bảng của từ khi
Bút và mực nêu cao gương nhân bản
Đình của làng không mỏi mòn năm tháng
Cứ đi vào dòng chảy để vươn lên
Chứng tích xưa là tạo dựng móng nền
Để vững chắc bao cuộc kỳ biến đổi .
DƯỚI ĐÁY ĐẠI DƯƠNG ...
Qua tầm mắt là mầu trời nơi ấy
Có mầu xanh vướng víu những làn mây
Với núi đồi thăm thẳm sắc xanh cây
Lục địa của loài người đang hít thở
Không phải đâu , sự tồn sinh bung vỡ
Dưới đại dương bao chủng loại phân ngôi
Rạn san hô phát sáng tiếp mặt trời
Làm óng sắc đàn cá vàng bơi lượn
Nước trong vắt dễ chừng là vô tưởng
Đã hoằng khai sự sống tặng thiên nhiên
Chìm thật sâu để thấy những tinh huyền
Mà đã có hằng lâu không định mức
Cái sinh động không thể là vô thức
Trao đổi nhau từng động tác cạn nguồn
Có thể là cuộc giao cảm truyền thông
Để tồn tại để trường sinh muôn một
Trong tư duy giữa không gian đường đột
Mới vỡ òa mầm hoằng hóa siêu nhiên
Đóng góp cho tầng sinh thái đẳng quyền
Quân bình ấy tự ngàn xưa phong lập
Viết ra như cơn sóng ngàn tràn ngập
Để vỡ bờ sự ẩn khuất ngàn năm
Mỗi không gian đẹp góc cạnh dâu tằm
Cả khoa học cả thần thông giao hợp .
Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014
CÔNG VIÊN CỔ TÍCH ...
Cảnh đẹp thiên đường trần thế ơi !
Cho ta ghi lại biết bao lời
Để cho mãn nhãn mùa du khảo
Đã vượt ngàn trùng vượt dặm khơi
Những sắc hoa hồng dưới nắng râm
Như đang rộn rã khúc tơ trầm
Vào trong hư ảo trong hoang lạnh
Như nét duyên mà luôn nín câm
Cây xén thành ra những thể hình
Làm cho phong cảnh những đài kinh
Gần như cổ tích đang bung vỡ
Ở giữa dương trần cuộc tái sinh
Lối cỏ nõn xanh nhuộm nắng vàng
Mãi trong im lặng mãi tơ loan
Dưới trời ngọc bích trong cao quá
Theo gió ru rong những rộn ràng
Đứng ở nơi đây để mặn mà
Để nghe man mác những âm ba
Từ đâu trôi dạt vào tâm khảm
Một chút tình chung nghe thiết tha .
Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014
G1 ...
IM LÌM DƯỚI NẮNG ...
Ở đây ngăn cách lối về
Mỗi khi đã đến hẹn thề dòng trôi
Sắc mầu xứ sở xa xôi
Cứ lăng lắng gọi bờ môi ngọt mềm
Bóng cây dòng chảy dịu êm
Dáng buông tơ liễu bên thềm quế loan
Chảy vào dòng nước lây lan
Cái duyên của gió khẽ khàng tiếng ru
Cỏ xanh khô nhụy hư phù
Điểm thêm chút nắng phiêu du giọt vàng
Mái tranh chuyên chở dặm ngàn
Chìm trong tĩnh lặng để đan thanh thầm
Sắc hoa đỏ vành môi câm
Giữa trong rộn rã giữa cầm chung say
Mầu hồng hoa cũng lắc lay
Để hương theo gió xa bay cuối miền
Tầm nhìn rắc giọt cam tuyền
Dáng con nước chảy vào thiên sử tình
Ấm nồng giữa cuộc hư vinh
Phút giây giao cảm để sinh thái lòng
Dù đường đi của quanh cong
Mà gần gũi lắm ước mong vẫn là ...
Ngàn mai dặm liễu chia xa
Gót chân du lữ âm ba những ngày
Thu dần lại những đường bay
Để trong mái ấy phơi bày từng khi
Thăng trầm là những chuyến đi
Mầu xanh rộn nắng thầm thì tơ hoa .
IM LÌM DƯỚI NẮNG ...
Ở đây ngăn cách lối về
Mỗi khi đã đến hẹn thề dòng trôi
Sắc mầu xứ sở xa xôi
Cứ lăng lắng gọi bờ môi ngọt mềm
Bóng cây dòng chảy dịu êm
Dáng buông tơ liễu bên thềm quế loan
Chảy vào dòng nước lây lan
Cái duyên của gió khẽ khàng tiếng ru
Cỏ xanh khô nhụy hư phù
Điểm thêm chút nắng phiêu du giọt vàng
Mái tranh chuyên chở dặm ngàn
Chìm trong tĩnh lặng để đan thanh thầm
Sắc hoa đỏ vành môi câm
Giữa trong rộn rã giữa cầm chung say
Mầu hồng hoa cũng lắc lay
Để hương theo gió xa bay cuối miền
Tầm nhìn rắc giọt cam tuyền
Dáng con nước chảy vào thiên sử tình
Ấm nồng giữa cuộc hư vinh
Phút giây giao cảm để sinh thái lòng
Dù đường đi của quanh cong
Mà gần gũi lắm ước mong vẫn là ...
Ngàn mai dặm liễu chia xa
Gót chân du lữ âm ba những ngày
Thu dần lại những đường bay
Để trong mái ấy phơi bày từng khi
Thăng trầm là những chuyến đi
Mầu xanh rộn nắng thầm thì tơ hoa .
NẮNG RỌI QUA SONG ...
Nắng đổ qua song giọt nắng buồn
Trên nền gạch của thuở xưa khuôn
Thoáng giây phút lặng im hoài cổ
Và nhớ ngày nao phút cạn nguồn
Có lẽ là thu giọt sắc trời
Lá bay mầu đỏ lạc chơi vơi
Cành cây văn vẻ mang hình bóng
Nét thủy mặc vang ở một thời
Ai đứng bên song của một chiều
Nắng về hiu hắt sắc cô liêu
Đến nay có lẽ chưa phai nhạt
Ngày ấy mùa thu vẳng tín điều
Dáng gạch song ngoài lặng lẽ phơi
Trầm tư trong ấy tiếng chân người
Trải bao dâu bể hoen mầu nhớ
Mầu nhớ từ khi đã nghẹn lời
Ngoài ấy nắng thu viếng mặt hồ
Gió về hong nhẹ sóng lô nhô
Bên song cũng nắng bay theo gió
Từng sợi vàng rơi để điểm tô
Tô điểm cho trời rộn sắc thu
Và cho nỗi nhớ mãi hoang vu
Vào trong vô thức soi tiềm thức
Cái buổi ngày xưa ngát nhụy cù
Lẳng lặng cổ xưa đọng bậc thềm
Nắng soi chút nhạt sắc pha êm
Có trong hơi gió hồ đưa nước
Theo nắng qua song dải lụa mềm
Và nhớ nhung sao gởi lại đây
Tình thơ rưng rức để vơi đầy
Một ngày có lẽ không quên được
Đã cạn nỗi niềm trong đắm say .
Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014
MỘT CÕI PHÙ DU ...
Nhỏ nhoi thân phận con người
Bước đi trùng bọ giữa đời hoang vu
Lạc loài đỉnh tháp thiền tu
Hanh hao trong nắng nhạt mù dặm xa
Vòng ngoài quỹ đạo ta bà
Dường như hiện hữu có mà trong mơ
Nắng rong cái nắng cuối bờ
Chút hơi nước đọng xanh lơ sắc trời
Dưới tầm mắt vẻ trùng khơi
Mầu xanh cây cỏ vẽ vời đường tranh
Người đi rắc sợi tơ mành
Tiếng ngân trên cát âm thanh khẽ khàng
Qua bao vĩ độ quan san
Kéo theo mầu nắng chứa chan bấy giờ
Ngả dài theo nắng bóng mờ
In lên thềm cát hoang mơ dấu hài
Nhắm đôi mắt để liêu trai
Một vùng cát gió dặm mai nẻo tần
Bên thềm nước chảy bâng khuâng
Bàn tay mó nhẹ theo quầng lan can
Trời cao trong suốt ngút ngàn
Tuyệt nhiên không thấy chặng đàng của mây
Cát trôi dầu dãi tháng ngày
Làm sâu thung lũng vơi đầy hồi chuông
Vãng lai dòng chảy cạn nguồn
Một nơi khô quạnh mà vuông tròn tình
Thả hồn vào giữa vô minh
Để nghe đêm tạnh chày kình điểm sương
Mà không - chưa hết nẻo đường
Song hành gót bước trắng vương mái đầu .
TRẮNG THÁC MẦU MÂY ...
Gót chân hương nhụy phong tình
Đi theo lối rẽ hành tinh trăm đường
Dặt dìu những mối tơ vương
Trời cao mây trắng bờ tương nhạt nhòa
Ầm ào theo gió âm ba
Khẽ khàng nhưng rất mượt mà tiếng ru
Cây xanh kết tán hư phù
Kỳ hà hiện tượng phong du cung trời
Nước dòng nhuộm sắc chơi vơi
Loang mầu kỳ ảo ngọt lời trao cho
Bóng trôi đường nét hẹn hò
Đường tơ đan dệt bến đò thiên nhiên
Đá vần kết tảng thềm hiên
Gót chân hiện hữu mấy miền trần gian
Trắng mầu bọt nước chảy loang
Bóng tre lùm cỗi nghẽn đàng nước đi
Không gian lẫn bóng xuân thì
Mầu xanh cây lá từ khi có trời
Nhiều mây trắng sợi tơ rơi
Vân du theo gió ngàn khơi bay về
Lựa lần giây phút hoang mê
Chìm vào hư ảo hẹn thề ái ân
Vòng quay cứ mãi xoay vần
Mỗi ngày tọa độ trong ngần dáng thơ ...
Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014
NƠI NGHỈ DƯỠNG TUYỆT VỜI ...
Dòng chảy lãng du chẳng cạn nguồn
Âm thầm tơ sợi gió qua truông
Hành tinh rộng quá qua tầm mắt
Cứ vẫn khôn nguôi mọi lớp tuồng
Đứng ở đỉnh cao của mấy tầng
Bầu trời xanh đẹp nét văn lân
Trong veo ngôn ngữ chân như gọi
Giữa một ngọn đồi xanh ái ân
Nắng trải khắp nơi trắng biển xanh
Nhẹ ru con sóng trải trong lành
Ầm ào khe khẽ hôn lên đá
Một chút nhụy bay rất mỏng manh
Nhụy ấy là thơ trải dặm ngàn
Bụi hồ mai liễu nhuộm quan san
Địa danh ngập nắng phơi mầu nắng
Từ thuở hoằng khai sắc địa đàng
Hình ảnh dường như một phố thành
Lâu đài kiến lập sắc sơn xanh
Mái tươi mầu ngói phong rêu nắng
Mà rất nhung trang rất liễu mành
Nhưng rất tuyệt nhiên chỉ lặng tờ
Ngâm mình trong nắng để hoang sơ
Cái phong tư ấy êm đềm ấy
Nồng ấm buồng tim ngập bến bờ
Hòa quyện mầu xanh với nắng phơi
Dường như trắng suốt một khung trời
Gió ngàn phe phẩy cơn man mác
Ngọt lịm không gian khói cảm đời
Hít tận buồng tim hương vị nồng
Chuỗi ngày dìu dặt gót thong dong
Mái đầu cũng trắng không gian trắng
Mà đỏ dòng thơ giữa bụi hồng .
VÙNG BIỂN CẠN ...
Lãng mạn thế này kiếm ở đâu ?
Thiên đường hiện diện giữa tinh cầu
Mấy ngày du ngoạn sao mà ngắn
Niềm tiếc nuối chừng gởi biển sâu
Thật vậy nơi đây thỏa đợi chờ
Không gian dìu dặt tưởng là mơ
Mái tranh ôm ấp bao đêm đẹp
Hiệu ứng - cạn nguồn ghép vận thơ
Trời nhuộm sắc mầu riêng ái ân
Mây trôi đen trắng xếp từng tầng
Cái mầu cẩm ngọc nhung mềm trải
Mỏng sợi tơ bay chuyển mấy vần ?
Ru gió dừa xanh cũng lệ kiều
Như là quê mẹ rộn ràng yêu
Bên thềm cát trắng trao hương lửa
Nồng ấm vòng tay chặt khúc thiều
Tận ở chân mây sóng bạc đầu
Rì rào xa lắm độ nông sâu
Mà như lỏng phím vào vô định
Hòa nhịp buồng tim ký thác nhau
Bóng ngả mái tranh nắng thủy tinh
Ôm vào mặt nước để lung linh
Chao ôi ! tất cả bao niềm cảm
Dừng lại nơi đây mộng lữ trình
Và sóng biển đang sắc thảm xanh
Cái mầu phỉ ngọc rắc nghiêng thành
Trong veo mầu ấy đường tơ nắng
Đằm thắm rơi từng giọt yến anh
Thanh thản nỗi lòng luyến kết nhau
Trong không gian lặng nhịp đồng thau
Bên thềm sóng biển ru rong gọi
Đã thỏa niềm riêng buổi xóa mầu .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)