TRĂNG MIỀN SÔNG NƯỚC ... Trăng rụng xuống giữa miền quê sông nước Cho men say dàn trải lụa phù sa Đêm lặng lờ từng sợi tóc gấm hoa Theo bóng dáng của vầng trăng dát ngọc Ba bóng cây vươn lên chiều văn học Cứ mượt mềm trong ấy những bài ca Theo gió đưa tiếng nhị để thăng hoa Cứ rưng rức lời hoài lang dạ cổ Lá chuối ru rong xạc xào loang lỗ Sự tĩnh yên lay động bởi âm vần Ngôi nhà ai đèn còn sáng chong chong Như dáng dấp một đêm nào mong đợi Trăng của quê êm đềm và diệu vợi Giữa thinh không vành vạnh chẳng mầu mây Qua tầm nhìn như lạc giữa men say Và hơi ấm bỗng nhiên truyền giao cảm Mà còn như không còn vây bụi bám Gội buồng tim trong trẻo giữa đôi bờ Chiếc vẩy Lạc Long đan dệt vào thơ Trăng rụng xuống giữa miền quê sông nước . |
Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]