NẮNG CUỐI HOANG HÔN ... Ngập ngừng gót bước chân xa Hiu hiu trong gió ánh tà huy bay Đong đầy trong chặng đường nay Đỉnh trời chùng xuống bóng mây nặng nề Tơ mành đỉnh núi sơn khê Lẫn nghe trong gió tiếng xê dịch dòng Cây mờ dưới nắng chiều phong Hanh hao tầng bậc nghẹn vòng cỏ phơi Con sông nhỏ ấy xa khơi Xa đưa từng khúc vọng lời sóng xao Qua tầng đá giữa âm hao Tung lên mầu trắng đi vào chiều xa Cây cong dáng hạc nhô ra Lá kim lay động phôi pha dặm ngàn Cũng vì dệt mối tơ loan Nẻo đi cũng nặng hành trang ước nguyền Bóng chiều mờ ảo thiên nhiên Đong đưa dìu dặt một phiên khúc lòng Lặng im cuối khúc sông rong Hai bờ lặng xuống mấy vòng cây xanh Chiều rơi ướt sợi tơ mành Hồn say ấm lại vây quanh lối về Giao hòa giây phút hoang mê Vần thơ trũng ướt điếng tê cõi hồn Trời mây nước núi hoàng hôn Cứ ong óc nhớ lối mòn tình thơ |
Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]