PHONG LAN RỪNG ... Thoang thoảng nơi đây một vị hương Từ phong lan ấy giữa cung đường Cái mầu tím nhạt đang nhung nhớ ... Trong tận rừng xanh của cố hương Kết chuỗi gần như đan dệt nhau Buông theo mặt đất để chiều sâu Nở mầu vàng nhụy đưa hương đến Tận ở nơi nào , tận ở đâu ? Lá kết nhau xanh sống kéo dài Như là đường nét ấy khoan thai Đi vào thi tứ và văn học Cái dáng hoa mềm rất mảnh mai Gởi gấm vào đây để giữ lòng Cho lan còn mãi nhụy thanh trong Và hương lãng đãng theo chiều gió Không thể bông đùa thói bướm ong . |
Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013
VẺ ĐẸP HUYỀN ẢO ... Cũng một độ thu phơi cảnh trí Trầm tư trong nắng sắc hong vàng Đường lên núi dựng như đan dệt Những sợi sương mềm để điểm trang Mầu trắng còn vương sắc lạnh thu Hôn lên cây cỏ chút hơi mù Những gì đọng lại theo tầng bậc Những bước chân về lối lãng du Ánh nắng là bay rất mỏng manh Nhuộm mầu vàng bụi những lùm xanh Trong hơi sương muộn trong chiều gió Như thoảng mù khơi nhạc lữ hành Và cũng hoang sơ mẫu sử thi Đã từng trĩu nặng gót chân đi Phong hồ sờn rách qua vai áo Gầy dựng tình thơ nẻo bấc chì Cứ nhớ như chừng trong gang tấc Mùa thu ngày ấy lá rơi thềm Qua bao nhiêu dặm miền quan tái Ghép lại vào thơ những ấm êm . |
YÊN LẶNG HỒ THU ... Lối cũ ngày nao trên chốn ấy Thu về hong nắng mượt đường tơ Bên dòng nước lặng ru hơi gió Chìm xuống dòng sâu những ảo mờ Những dáng cây vươn nét diễm trang Cho thu vàng lá sáng cung đàng Nhuộm phai sắc nắng hơi sương khói Theo bước thu mà rất chứa chan Ngọn núi thân quen dát ngọc vàng Đường cong nắng đọng gót chân sang Để nghe trong ấy lời thu vọng Ngôn ngữ trăm năm cuộc lữ nhàn Mẫu trời tha thiết một mầu xanh Chỉ nhạt mà trông rất liễu mành Ví bởi làn mây tần trắng mỏng Như đang hiện diện sự mong manh Nước nằm như phẳng một mầu gương Soi bóng núi cao mỏi chặng đường Cùng những bóng cây nhiều vóc dáng Thầm ru trong gió lớp mờ sương Ngày ấy còn đây bao hoài cảm Đầu thu cứ vọng lại thăng trầm Bên thềm phong cảnh xưa mà nhớ Những khúc tơ lòng đang phúc âm . |
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013
HOA MIMOSA ... Mimosa - mimosa Cái mầu váng ấy tơ hoa lưng trời Ngại ngùng chảy xiết dòng trôi Ở đâu lạ lắm một thời về đây Mùi hương lãng đãng men say Khẽ khàng từng giọt gió bay qua hồn Sợi tơ hợp lại vuông tròn Kết nên quần thể mỏi mòn ý thơ Sương mờ giá lạnh hoang mơ Giữa cao nguyên ấy mép bờ yêu thương Đi theo khắp cả cung đường Vẫn còn lắng đọng nét vương vấn lòng Dưới trời ngọc bích lơ trong Nổi lên tầng bậc ấm nồng vòng tay Mimosa của hôm nay Mà trong vô thức chuỗi ngày xa kia Rưng rưng gót bước đầm đìa Mầu tròn trĩnh ấy đang chia chút gì ? Trở về cũng bước chân đi Mà như có tiếng thầm thì vàng tơ Của bao giờ để bây giờ Bài thơ ghép lại hai bờ suối tim . |
ĐÀ LẠT HOÀNG HÔN ... Hoàng hôn rất mỏng sắc tà huy Dìu dặt khôn nguôi níu gót đi Dù lạnh mà lòng nghe ấm lại Vòng tay nguồn cạn xiết thầm thì Bóng thông thêu dệt thảm nhung trang Những dáng lá kim nhẹ khẽ khàng Rung rối đường tơ vào cảm tưởng Tăng thêm nốt nhạc những tầng thang Và kéo dài kia bóng núi đen Đang mờ sương mỏng để bon chen Vào hoàng hôn buổi đưa hồn mộng Giây phút trầm tư đợi nguyệt Hằng Trời sót mầu xanh ở rất cao Ôm mây trắng mỏng để dâng trào Thời gian khoe sắc mây vân cẩu Đà Lạt bây giờ thắm đổi trao Lạc lỏng vào trong cõi mặn lòng Ôm cầm giấc mộng gót ru rong Vào trong cõi ngọt vành môi đợi Ở giữa không gian gợn ấm nồng Như tơ như sợi dệt và đan Trau chuốt tình thơ cuối dặm ngàn Để gió đưa hương vào tâm khảm Cùng nhau tận hưởng những tân toan Bài thơ giọt xuống kín từng trang Đà Lạt hoàng hôn phút chứa chan Tuyệt đỉnh niềm vui ngày dã ngoại Gõ từng nhạc phím khúc tơ vàng . |
NẮNG TRẢI MẶT HỒ ... Đường cắt chia hai xẻ mặt hồ Liễu buông xanh chảy sắc phân phô Bước chân du lữ mềm phương xứ Thấp thoáng đong đưa - dáng liễu bồ Sen nở gần như suốt cả năm Hoằng khai mầu sắc ấy dâu tằm Cho thuyền du khách trôi xuôi ngược Tròn trịa tình thơ độ nguyệt rằm Đỉnh núi gần như đã miệt mài Phiếm từ thơ vọng chốn thiên thai Cứ xanh mầu lối đào nguyên thắm Trong nắng chơi vơi xóa lạc loài Lắng xuống đường tơ giọt ngỡ ngàng Nghe chừng trong ấy khúc thiều vang Hồn ai còn nặng nơi trần thế Mà gảy đường dây phím muộn màng Từng bước chân hằn lối nắng xuyên Ấm nồng giây phút nặng hương duyên Chạnh nghe hồi ức trôi dòng nhạc Như thoảng trong mây khúc vẹn nguyền Nước lạnh mặt hồ gợi ý thơ Chuyển giao giây phút ngộ đôi bờ Con tim dòng chảy vào rung cảm Một cuộc phong hồ nối tóc tơ Và gởi vào trong bối cảnh này Âm vần gieo rắc kín vòng tay Bên trời cõi lạ thềm chan chứa Những bậc thang nồng bước đắm say ! |
MỘT THOÁNG TÂY HỒ ... " Tây Hồ hoa uyển tận thành hư " Lời của ngày xưa bút Tố Như Nay đến ngỡ ngàng trong cảnh trí Không làm sao tả hết ngôn từ Nhạt trời tơ mỏng những làn mây Trong gió bình minh gieo rắc cây Và nắng nhạt mầu vàng rung cảm Ru rong theo gió vị vơi đầy Mặt hồ đan dệt sóng mơn man Trong vắt mầu xanh suốt chứa chan Cho khách nhàn du thầm bỡ ngỡ Chút Tiên rơi rụng xuống trần hoàn Liễu buông hoa nở đỏ chen hồng Giao cảm tơ mành giữa gió rong Trong nắng khẽ khàng bao nụ biếc Dường bao trong ấy nhụy hương nồng Nhịp cầu tự cổ đứng hoằng khai Vóc dáng ngàn năm vẫn miệt mài Chấm phá rêu phong ngày tháng cũ Tiểu Thanh hằn gót ấy chưa phai Dòng thơ đọc lại thấy nao nao Nặng gót phiêu du phút cuộn trào Dòng nước Tây Hồ hoen liễu hạnh Vòng tay xiết chặt khúc ly tao Mây trời , cây , nước dịu mầu xanh Hồng đỏ mầu hoa kết liễu mành Gởi gió đưa hương về cảnh cựu Vần thơ lai láng khắc cầm canh . |
Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013
TƯ DUY TRẦM LẮNG ... Mái tóc chảy cả chiều dài nhân ảnh Rẽ đường ngôi để định vị tâm hồn Vành môi hồng rực sáng một trời son Đã hàm chứa những vô tình bay bổng Đôi mắt đen cơ hồ đang nghe ngóng Ở những gì đang phác thảo tương lai Hai tròng đen vành vạnh của Hôm , Mai Đang trôi siết vào trầm tư mơ ước ... Hoa loa kèn trắng cái mầu sứ mượt Nhụy mầu xanh phơn phớt của thời gian Và đong đưa trong ấy phấn hơi vàng Làm tỏa nhiệt một không gian cô đọng Nó che đi những đường cong dịch mộng Từ ngón tay tháp bút ấy băng tần Dáng của em làm rực sáng văn lân Dù ẩn hiện mà hoằng khai thanh tú Trời không gió tóc em buông vân vũ Cứ đen tuyền mà mượt mấy dòng trôi Ở rất gần mà cũng rất xa xôi Vỡ òa hết những âm vần trước tác Văng vẳng đường mây ru đưa nhã nhạc Diễm kiều ơi ! dừng lại cuối đường bay Một chút thôi nhụy vị ở nơi này Đã tỏa ngát theo chiều dài hồn hậu . |
KIỀU NỮ TRONG HỒ SEN ...
Em lạc lỏng trong hồ hoa sen nở
Những mầu hồng mầu trắng ngát thiên nhiên
Và mầu xanh của lá cũng nhu hiền
Lố nhố hướng mặt trời mà quang hợp
Kín mặt nước cái chiều sâu tầng lớp
Mà thầm nghe trong ấy vọng âm âm
Dòng chảy ngẫu nhiên thời khắc thăng trầm
Làm lay động những lá xanh nhè nhẹ
Em đứng đó được coi là nhỏ bé
Đầu vấn khăn đen mượt sợi tơ mềm
Mái tóc nhung xuôi dòng chảy mầu đen
Che vầng trán một phần khuôn trăng mộng
Mắt dõi chiều xa đường bay cuộc sống
Một tương lai cất cánh giữa trầm tư
Vành môi son vành vạnh sắc chân như
Cứ mòng mọng sự kiêu kỳ đa cảm
Vuông vải lụa để em là cô Tấm
Mẫu yếm kia ôm gọn mấy đường cong
Dù xa xôi mà vẫn thấy tơ đồng
Lay nốt nhạc tiêu thiều và diễm ảo
Bàn tay cầm sợi tóc đen - diện mạo
Của đuôi gà còn đó tuổi tròn trăng
Là dáng em đang thắp sáng cung Hằng
Ngày hong nắng bên bờ xanh hồng sắc
Ta viết bài thơ êm đềm khoan nhặt
Sen cứ hồng em cứ đứng trong ao
Và thoáng nghe trong gió lá lao xao
Đưa hương nhụy từ em về xa lắm .
HOA ĐÀO VÀ THIẾU NỮ ... Đã qua đi cái mùa xuân buổi ấy Mà bây giờ cứ còn mãi nơi đây Cành đào non những chồi lá hây hây Cứ mơn mởn ru rong trong gió nhẹ Ba đóa sáng sắc mầu hồng vừa hé Tỏa mùi hương dìu dặt cả không gian Nhụy sợi tơ chấm phá để đài trang Một vóc dáng của loài hoa xuân mộng Hẳn hệ lụy còn nhiều trong cuộc sống Mà dường như dừng lại để tư duy Trên nẻo đường rong ruổi để từ khi Dìu dặt mãi những thăng trầm chiêm ngưỡng Và trinh nữ cũng đang trong mơ tưởng Những đường bay gởi gắm với đào hoa Mái tóc đen đang hoa gấm lụa là Ôm tròn trĩnh dáng khuôn trăng đôn hậu Vành môi ấy tất nhiên không cất giấu Cái mầu son còn hương mọng tinh khôi Và nghiễm nhiên làm bật dậy chân trời Có đôi mắt hong sắc cười trong đó Ở phía sau một không gian nho nhỏ Còn mờ sương làm thổn thức tâm hồn Và cũng làm vực dậy một vòng son Đang nhuận sắc cho loài hoa - nhân ảnh Không còn nữa của mùa xuân phong cảnh Phải lùi vào quá khứ để thơm hương Trải dòng trôi trên hết mọi nẻo đường Để sưu tập miệt mài vào dòng cảo Dù cuối hạ vẫn nhọc nhằn vai áo Đóng góp vào tầng bậc của văn chương Mong một khi đã lấp kín chặng đường Là dừng lại để tình thơ trọn vẹn . |
Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013
HỒ NƯỚC TRONG XANH ... Những giọt nắng như tơ đang dệt lụa Vào rừng cây vào mặt nước thiên nhiên Và không gian lặng xuống giữa diệu hiền Chỉ lay động thì thầm bao lá trở Nước ru rong làn sóng se lưới nhợ Làm bóng cây in đáy nước họa hoằn Giọt nắng như cùng chìm xuống đua chen Để mặt nước thành bức tranh dao động Cây ngả nghiêng ôm ra dòng phong tống Tạo hình hài cái vóc dáng nên thơ Cây cỏ vươn xanh tô điểm đôi bờ Sự lắng đọng của ngôn từ trầm mặc Trời trong cây cái mầu tro vằng vặc Như u hoài trên ấy một niềm riêng Từ xa xôi dường có sự dịch truyền Đưa hơi gió về ru rong vật cảnh Yên tĩnh quá ! như có gì mỏng mảnh Làm thời gian dừng lại gót chân đi Gởi vào thơ những âm khúc thầm thì Để diễm ảo một chân dung thiền tịnh Gót chân về trong chuỗi ngày minh định Mà nghiễm nhiên hội ngộ một khung trời Rất mặn lòng trong giây phút đầy vơi Trác tuyệt lại tình thơ thêm mà mượt . |
Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013
BẾN BỜ CÁI ĐẸP ... Ánh sáng hành tinh làm tăng diễm ảo Và tóc tơ xóa gần hết không gian Mầu đỏ gấm hoa thêu dệt tơ đàn Ôm nhòa nhạt những đường cong kiều mị Cánh tay thon kéo chiều dài thiên lý Kéo lại gần chiêm ngưỡng dáng Hằng Nga Đôi mắt nhu huyền rong ruổi chiều xa Như khúc chiết tâm hồn vào đâu đó Sóng mũi dọc dừa dường đang bỏ ngỏ Để hai gò má mịn lẳng hồng nhan Vành môi hồng tươi chuyên chở chặng đàng Của cái thuở Nghê Thường và Hậu Nghệ Giữa siêu nhiên rực lên toàn quần thể Mãi dừng chân níu kéo gót hành tinh Và không gian cô đọng phút an bình Không tiếng động mà ru rong nét đẹp Tác động đơn sơ mà là quyền phép Những ngón tay dáng điệu của thiên thần Giữa ngút ngàn cuộc sống rộn tha nhân Thơ gõ thức những tư duy góp lại . |
HOA VÀ EM ... Ánh nắng hạ hôn lên hoa Hoàng yến Cho sắc vàng dừng lại trước môi em Và thời gian không có bước nào thêm Cũng dừng lại tưởng chừng nghe hơi thở Cái mầu đỏ cạn nguồn là duyên nợ Đài trang cho lứa tuổi ấy trong em Cộng cùng nhau ánh mắt óng mầu đen Đang gởi gắm ước mơ vào nơi đó Ngón tay cầm khẽ khàng và nho nhỏ Để nâng niu từng cánh của cành hoa Mái tóc hồn nhiên trôi chảy mặn mà Cái dòng chảy của tơ thiều thi tứ Áo mầu xanh một thời riêng tố nữ Đã ôm cầm trong ấy những đường cong Chút thiên thanh hòa quyện rối tơ lòng Đưa diệu vợi vào tầm nhìn lắng đọng Dáng em cười làm dịu đi làn sóng Nắng mùa hè oi bức phải lùi xa Mầu xanh kia là điểm xuyết gấm hoa Cho nổi bật chân dung em thanh tú Thơ cạn nguồn như lời ca oanh vũ Buổi bình minh thức dậy ở bên trời Hoa và người tròn trĩnh một mầu tươi Ta điểm nhãn cho chân dung linh động . |
QUAY ĐẦU LÀ BỜ ... ( Chân lý nhà Phật ) Bờ Vô Ngã đang nằm trong Vô Tưởng Dưới vầng trăng diễm ảo một hành tinh Bầu trời cao ngọc bích cõi yên bình Mãi trong suốt mầu Chân Như diệu vợi Ánh mắt Phật nghiễm nhiên là nhắm lại Là tư duy cho cuộc sống nhân quần Dáng Từ Bi mà trong ấy rưng rưng Vạn tiếng nói SẮC - KHÔNG vang từ đó Sương trắng ôm sườn non kia mờ tỏ Đã vực lên Bờ Giác ở đằng sau Đan thanh thôi mà cũng rất nhiệm mầu Bóng của Phật và chân dung THIỀN , THIỆN . |
GIỌT SƯƠNG MAI ... Những giọt sương phiêu sinh trên ngọn lá Hình cầu trong trong suốt sắc pha lê Giữa ngẫu nhiên giữa trùng ngộ đam mê Đặt bút viết để dòng trôi âm vận Trong bóng tối lung linh qua tia sáng Để cho hồn tồn tại mãi thiên thâu Đã đi qua hàng vạn cuộc bể dâu Sương vẫn thức cái hình hài diễm ảo Không lưu cửu mà tiềm tàng dung mạo Trong trái tim lãng mạng của người thơ Từ bao giờ cho mãi đến bây giờ Đang sống động qua nhãn cầu lãng tử . |
MỘT HÌNH ẢNH ĐẸP ... Những cái đẹp tất nhiên là giản dị Mà chân dung thì cũng rất đơn sơ Nhưng tựu chung thì cả một bến bờ Chỉ thức dậy từ con tim nhân ái Sắc áo mầu xanh đường kim mềm mại Đã đan thêu một phong cách nhu thuần Hai mái đầu chụm lại giữa rưng rưng Một khúc nhạc không phân ngôi khoảng cách Vành môi mọng tuổi xuân thì thanh bạch Đôi mắt đen qua mục kính - lòng son Cảm nhận mà thôi đã thấy căng tròn Chứa trong ấy một cụm từ " Tình nguyện " Tóc bạc mồi da ... thời gian dịch chuyển Mắt sâu nhòa vào thăm thẳm khúc nôi Vẫn thấy niềm vui lóe sáng xa xôi Đang ấm lại trong không gian - quyền phép Ta viết lên đây thăng hoa cái đẹp Từ bước chân mang nặng những tâm hồn Xóa bỏ nhọc nhằn vực dậy nét son Để chia sẻ những cảnh đời quên lãng Cho cánh hoa năm chiều luôn khuếch tán Cái mầu vàng vĩ đại ấy từ khi Đang chuyển giao đang réo gọi chân đi Đến tất cả nơi đâu " CẦN THÌ CÓ " . |
Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013
HỒNG HẠC TRỞ VỀ ... Hồ vang tiếng của loài chim quậy nước Dù thâm u cũng vẫn thấy mặn lòng Giữa một ngày chỉ có nắng ru rong Trong tiếng gió êm đềm và nhè nhẹ Hơi trắng bay lên ở từ nơi đó Thêm hoang vu cho phong cảnh của hồ Núi đứng nguy nga đường nét gai sô Cạnh hồ nước cỏ hanh hao mầu nắng Hồng hạc của ngày xưa từng mang nặng Buổi đi về buổi di trú mờ xa Trong nắng mai quần tụ những âm ba Như giao cảm cho một ngày mới đến Mầu hồng nhẹ - của lạc loài lơ đểnh In vào trong dòng nước một băng tần Cứ như là vóc dáng của giai nhân Bay tà áo cái thời mây cõi thục Ở bên kia cũng một đàn lúc nhúc Lội và mò theo nhịp bước dòng trôi Nắng khẽ khàng từng giọt trải muôn nơi Nghe dòng nước trở mình qua hơi thở Cuộc sống phiêu sinh như là lá trở Cứ sang mùa thay cuộc sống phiêu sinh Hồng hạc ơi ! ta khảy khúc tang tình Vào nhịp thức của dòng thơ đang dậy . |
MẦU XANH CÂY CỎ ... Nguyên sinh với một mầu xanh Ngập tràn khắp lối khung tranh một mầu Dù là cuộc sống bể dâu Vẫn man mác nhớ theo mầu tranh kia Hai dòng ký sự phân chia Để cho những cánh bướm kia bay về Cỏ lay bông giữa hoang mê Khu cây xanh lá tái tê khúc lòng Cỏ thềm cũng nõn mầu trong Cái xanh thiêm thiếp mấy vòng hành tinh Mầu xanh gói ghém lộ trình Vào trong thơ để hiên đình giao thơ Cỏ vương dáng ấy nhạt mờ Thêm chân dung của bến bờ đổi trao Gót chân nhè nhẹ thanh thao Giẫm lên nhung mượt lối vào hằng khi Gió bay cánh bướm thầm thì Họa hoằn khúc chiết nẻo đi vào hồn Mầu xanh ướp lặng môi hôn Trong không gian mỏng dấu son cuối đời Lạc loài vào tận xa khơi Của khu cây mượt những lời ru cho Mầu xanh của buổi hẹn hò Đong đưa dìu dặt bến đò dòng sông . |
NẮNG SỚM TRÊN ĐỒNG HOA ... Sương còn ướt trên con đường im lặng Hai bên bờ rực rỡ một mầu hoa Sắc đỏ hơi phai dáng ấy - âm ba Của phong nhụy điểm tô không gian đẹp Ta chợt thấy như chìm vào quyền phép Giữa sắc mầu bung vỡ một phong quang Từng sợi tơ kiều diễm cả cung đàng Đã tơ lụa để thành tranh tuyệt tác Ánh triêu dương soi vào trong võng mạc Sắc mầu đang có bởi tự siêu nhiên Dãy núi xa xôi tầng bậc thềm hiên Để gót bước đi vào vùng hoa đỏ Mầu xanh non kéo đường ngôi nơi đó Sự im lìm không tiếng nói dù cho Chỉ hây hây làn gió nhẹ xuôi đò Vào dòng nước bình minh tràn diễm ảo Mây đan thêu bầu trời cho sắc áo Sự diệu kỳ thêm hiện tượng bình minh Một đêm qua để ánh sáng hồi sinh Nhân loại lại đi vào mầu sắc mới Cứ lắng đọng tâm hồn vào diệu vợi Cho tình thơ ấm lại gọn vòng tay Và bình minh thắp sáng giữa hôm nay Là chắp cánh mộng đầu tiên trường cửu . |
Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013
HOA TRINH NỮ ... Hãy tư duy qua góc nhìn rất thật Để phân ngôi cho cái đẹp " phong thần " Lá đối nhau những đường nét thanh tân Mà lạc lỏng giữa vô cùng thế sự Tên để gọi xưa nay là trinh nữ Có lẽ là hư cấu của văn chương Mà tựu trung ý nghĩa của vô thường Lá mắc cỡ tự tình duyên của nó Cũng liệt vào một cấp tầng cây cỏ Nhưng chút gì trong ấy rất tơ hoa Mầu hồng môi tròn trĩnh nhụy chan hòa Mầu vàng nhạt đã liễu mành nghệ thuật Chân dung này như tiềm năng vong lục Mở lần ra để đón nhận khen chê Âm thầm thôi trên gót bước đi về Trước mặt đó thì rất là kiều mị Rải rác khắp trên dặm ngàn thiên lý Tuy âm thầm mà cũng rất hờn duyên Vì mỗi khi có tiếng động lan truyền Lá xếp lại như chối từ xâm lấn Để vẽ lên sự mặn mòi hoa phấn Bằng tầm nhìn khoan hậu để phong vương Cái đan thanh mà gai góc chặng đường Vẫn cô đọng nơi đây một bóng sắc . |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)