MẦU TÍM NGÀY XƯA ... Rất lạc loài trong vô vàn mầu sắc Cứ âm âm mong mỏi một tia nhìn Mầu tím phớt thôi gờn gợn niềm tin Bài thơ ấy hơn chia hai thế kỷ Không còn nữa chân dung người thi sĩ Mà hồn thiêng òa vỡ sự lên ngôi Vẫn âm thầm nơi ấy chốn xa xôi Đã thang bậc cài lên cao tầm cỡ Gót chân đi âu là đang nặng nợ Một ân tình không nhòa bụi thời gian Mầu tím ơi ! đang thắp sáng quan san Có tiếng gió ru đưa mềm giai thoại Lá xanh non đường gân gần muốn nói Cái khoan hòa kết cấu bởi thinh không Thoạt nhìn thôi mà đã thấy ấm nồng Nhụy vàng đỏ và hương thơm sương khói Trên đồi cao khô cằn và đá sỏi Đang nhọc nhằn để tự tại tồn sinh Cứ bay cao trong những cuộc đăng trình Vào ánh mắt xa khơi mà lãng mạn Ta viết giữa mùa hạ về trong nắng Tím mầu sim loang nhạt nặng âm vần Lặp đường đi của ngọn bút thi nhân Lắng đọng một thời gian hào quang nắng . |
Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]