Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013
DÁNG ẤY NGÀN NĂM ...
Mái tóc ấy rơi chiều dài cổ tích
Là của em vóc dáng một thiên thần
Dòng thác trôi đi dòng chảy trong ngần
Thủy tinh trắng sáng khung trời đây đó
Dáng em nằm tất nhiên từ thượng cổ
Khép vành mi giấc ngủ của ngàn năm
Cây lá phong rêu gót bước dâu tằm
Đan dệt hết để bờ môi em mọng
Nét bút cổ nhân xóa đi dấu cộng
Để dòng trôi óng mượt sóng pha lê
Vách đá chông chênh cản bước chân về
Cho muôn thuở cùng em tròn giấc ngủ
Cái đẹp của em vây quanh vũ trụ
Những vầng mây đang tức tưởi âm thầm
Ở đằng xa ghen tị một hồi âm
Vào với gió ru đưa qua thị giác .
MẦU XANH THANH BÌNH ... Đang nhìn đây là Lưu Thần Nguyễn Triệu Một ngày về tiên cảnh của xưa xa Giữa mầu xanh thông điệp khúc âu ca Không vướng bận không lo toan - hạt bụi Nắng râm ran trải dài đầy dáng núi Tiếp mầu mây xam xám khắp khung trời Sự hoang vu kéo từng sợi tơ rơi Như thủy mặc họa hoằn theo từng nét Mầu xanh đồi những lối đi enlip Như bàn tay ai đó xếp vân vi Trũng cây xanh - để dừng lại bước đi Cho du khách một dáng ngồi lữ thứ Không lay động mà dòng trôi viễn lự Lại ru hời trong ấy những ca dao Cái của ngày xưa len lén cuộn trào Tiên và tục được giao thoa cổ tích Sự im lặng cứ rơi theo từng phách Âm vần thơ tiết tấu giữa âm thầm Điệp khúc mà cô đặc lại nín câm Tiếng nói của tơ lòng ngoài đất lạ . |
IM LẶNG BẾN SÔNG QUÊ ... Núi lạc lỏng về trung châu góp mặt Đang dung dăng dung dẻ với dòng sông Bên làng quê ngan ngát cỏ hương đồng Và xanh bóng những cây ôm giềng mối Mây trắng trôi cuối trời đang dẫn lối Cho dòng thơ trĩu nặng khúc ly tao Trời vẫn xanh ngọc bích ở trên cao Đưa mầu nắng tơ rơi xuyên từng giọt Bóng tre ngã đưa tay ôm mặt nước Tưởng chừng như thơ ngày ấy che nghiêng Nắng vân du lạc lỏng nhuộm khoang thuyền Đang ngơi nghỉ bên bờ dòng bến vắng Nước phẳng gương không gợn chao làn sóng In mây trời in dáng núi lung linh Trên bước đi trôi dạt cuộc đăng trình Nặng túi gấm một hành trang phong nhụy Dựa sườn non mái nhà ai nơi ấy ? Nét đan thanh réo gọi một làng quê Như mùi hương dìu dặt bước quay về Cứ rưng rức những đường tơ phong tống . |
ẨN KHUẤT MỘT DÒNG SÔNG ... Ánh nắng nhẹ của buổi mai mùa hạ Nhuộm ngàn cây làm sống động không gian Dòng sông êm chảy xiết mối tơ loan Trong ẩn khuất trầm tư và đan dệt Im lặng quá tưởng chừng như dấu phết Dừng chút thôi rồi dòng chảy xuôi nguồn Núi xanh mầu vạn thuở gió qua truông Luôn trầm tích những tư duy huyền thoại Thông vươn cành để tóc bay gió rối Vọng vi vu âm khúc những tơ vương Bóng ngàn cây rọi xuống nước phẳng gương Trong mầu nắng vàng êm ru lãng đãng Trước cảnh sống và tâm hồn thanh thản Dòng thơ đưa những tình tiết ấm nồng Hẳn cuộc đời hồn hậu với thanh trong Nên bối cảnh thành vô cùng thi vị Gởi bốn phương cảm hoài và tư ý Thiên nhiên ơi ! dù đó những thăng trầm Mà tâm hồn thì rực sáng thanh âm Tình thơ dệt đậm đà ngày du khảo ... |
Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013
DÒNG NƯỚC HOÀNG HÔN ... Dòng nước ấy sẽ đi về cuối nẻo Cho tình thơ dìu dặt cũng đi theo Buổi hoàng hôn dừng lại gót chân chiều Mờ tỏ ánh tà huy đang diễm ảo Dáng thông đứng phong tình cho diện mạo Thuở ngàn xưa tồn tại rất hương tình Dòng cảo thơm loại bỏ hết hư vinh Để gạn lọc cái chân dung tinh túy Núi vời xa trong mầu mây kiều mị Viền chân trời thấp thoáng nhuộm tà huy Cứ như mơ trong từng mỗi bước đi Đong nhè nhẹ vào buồng tim hơi ấm Nước phẳng gương như là ai trải thảm Giữa hai bờ mầu cỏ thẫm hoàng hôn Buổi giao thoa thi tứ mượt tâm hồn Nơi vùng đất lạnh thông reo ríu rít Mở vòng tay kéo dài và chuyển tiếp Trong tháng ngày rong ruổi cuộc hàn ôn Dòng chảy ơi ! cứ như vậy trường tồn Vào miên viễn cho tình thơ lai láng Và ngàn thông mãi hàn lâm vóc dáng Để âm vần nặng trĩu cuộc du thơ Giữa không gian bình thản những đường tơ Cứ đan dệt cho chu kỳ hoan mãn . |
GÓC BIỂN ĐẸP ... Bãi biển đẹp dáng tiên nằm phơi nắng Trải dài theo đây đó của hành tinh Buổi hạ rong mầu nắng để lung linh Mầu biêng biếc từ ngàn khơi rất nhẹ Kéo đường ngôi để phân chia quần thể Nước và mây ôm ấp một lần hôn Cái dáng mây như kho đụn bông gòn Non nõn trắng cứ đùn lên trong nắng Tầu ra khơi mỏi mòn trong im lặng Khách du hành lác đác vẽ chân dung Cồn đá nhô lên dáng đứng lạ lùng Cao những bóng cây xanh trong gió dạt Sóng nhỏ ru đưa êm đềm man mác Vỗ vào bờ da diết những âm thanh Cả không gian trời biển rất yên bình Như mời gọi những gót chân du lữ Tiếng thơ bay mượt mềm cung la thứ Của một ngày nghe sóng vỗ vào da Thảng hoặc trong lòng giây phút hôm qua Nàng tiên biển đang nằm trong tâm thức . |
TIÊU BIỂU MỘT GIA ĐÌNH VIỆT NAM Rất nhỏ bé như chỉ là hạt bụi Mà vô cùng to lớn giữa nhân sinh Sự tư duy là hạnh phúc gia đình Dù hiện diện bất kỳ đâu cũng có Ánh bình minh trải đầy từ nơi đó Để mầm tươi bay suốt dải hong lên Tưởng chừng như hình ảnh - dưới trời quên Nhưng bật dậy lại vô cùng đậm nét Đơn giản thôi mà cung từ dìu dặt Ba linh hồn hợp lại một hạt nhân Đóng góp cho nếp sống của quần dân Trên miền đất khô cằn và rét lạnh Gia đình Việt Nam một niềm kiêu hãnh Từ ngàn xưa tay cuốc lẫn tay bồng Trong nắng phơi dào dạt mối tình nồng Không giấu được sự nghèo nàn vai áo Núi trùng điệp bên kia sương mờ ảo Mầu trời đang phơn phớt chút mầu xanh Những bóng cây cằn cỗi - rất liễu mành Lay trong gió chút hồn thiêng tản mạn Hình ảnh nhỏ nhoi bỗng nhiên khuếch tán Trong tâm hồn vực dậy những âm ba Hạnh phúc là đây rất khó phôi pha Trùng ngộ lại tư duy trong kỳ thủy Gia đình Việt Nam trường tồn chân lý Đã có ngày làm lằn mốc thời gian Tiêu biểu nơi đây nốt nhỏ cung đàn Mà đẹp lắm trong dòng trôi du lữ Em bé kia ơi ! ngày mai dòng chữ Sẽ đưa em lên người chủ tương lai Gia đình Việt Nam rồi sẽ kéo dài Đường tia chớp thiên nhiên đang tỏa sáng . |
Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013
Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013
CẨM TÚ CẦU BÀ NÀ ... Những dáng núi ngâm mình trong mây trắng Và trong sương lãng đãng vị men tình Đứng nghe lòng bình thản giữa nhân sinh Đang thức dậy những âm vần tình tiết Cẩm Tú Cầu nở tròn mầu tinh khiết Làm Bà Nà kiêu hãnh một chân dung Ở đỉnh cao trong quần thể điệp trùng Tỏ mầu sắc đài trang và quý tộc Suốt bốn mùa không bao giờ khô khốc Cây vươn xanh tạo lá phổi mầu xanh Từ trăm năm đã bao khách du hành Về hít thở cái không gian thánh sạch Thoảng mùi hương theo gió rong lau lách Của vạn loài hoa đua sắc trầm tư Vẳng chuông chùa lay động sắc chân như Chừng muốn loại trong tim bao tất bật Nhìn mầu hoa sợ rằng bay đi mất Giữa ngút ngàn sương khói với mây vương Viết vội vào thơ nồng ấm chặng đường Một khoảnh khắc mà vô cùng thanh thoát . |
TRÊN ĐỈNH BÀ NÀ ... Trời xuống thấp vẫn mầu xanh ngọc bích Và mây giăng nõn trắng rất an lành Trong gió rong trong nắng giọt mong manh Làm cảnh tú giữa thiên nhiên cẩm tú Cỏ hoa dại khoe sắc mầu vân vũ Đỏ mầu tươi hồng phớt nhẹ lung linh Chút nắng phơi lay động rất hữu tình Làm bật dậy dáng Bà Nà cổ tích Như lạc bước giữa cái miền u tịch Mà chân dung lòa sáng đẹp hoang sơ Kiều mị ơi ! như lấy được tay rờ Từ trên đỉnh của trăm năm còn lại Đã nhọc nhằn trên chặng đường quan tái Để tư duy bay bổng một cung từ Gạn lọc không gian ở giữa thực hư Nghe cái lạnh râm râm mà lãng mạn Dõi mắt về phương đông như lãng đãng Thái bình dương nằm xa ấy trùng khơi Ngọn Hải Vân trải nhẹ lớp mây trời Như còn đó ánh sao đêm khắc khoải Thành phố Đà Nẵng im lìm không nói Mà phong thu ở cuối một phương trời Tận đỉnh Bà Nà lộng gió ngàn khơi Mang âm hưởng quê hương nghèo Đà Nẵng . |
BÁN ĐẢO SƠN TRÀ .... Ta viết bài thơ về Đà Nẵng Mùa thu năm ấy gót chân về Hoàng hôn đang phủ trên dòng nước ( Sắc mầu phỉ thúy gợn pha lê ) Bán đảo Sơn Trà đen gió núi Ôm cầm lượn sóng tự ngàn khơi Con thuyền " du mục " đang dao động Cùng sóng dùng dằng với nổi trôi Ở tận xa kia trời hửng sáng Mầu cam lẫn lộn với tà huy Vầng dương đang ẩn vào vân cẩu Dường nói lên rằng cạn lối đi Thềm cát lung linh trong ánh sáng Lờ mờ như thể xóa hằn chân Trăm năm đã bước vào thi tứ Còn lại nơi đây biết mấy vần Vang vọng xa đưa bao lượn sóng Dập dìu đuổi bắt tự ngàn khơi Hôn lên thềm cát hôn gành đá Thành khúc muôn thu rất tuyệt vời Ta viết cảm ơn người Đà Nẵng Buổi về sũng ướt một trời thu Trong ta đã đọc bao nhiêu chuyện Ngời sắc nhân văn tính đặc thù . |
Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013
CHIỀU HOANG DẠI ... Của không gian hoàng hôn chiều cuối hạ Mây sô bồ che gần khắp mọi nơi Như làn sương mỏng ấy dệt tơ rơi Làm trầm xuống những tâm hồn thoáng đạt Hoa vẫn nở vương mầu vàng , tím nhạt Mà như là lạc lỏng ngoại nhân sinh Cây cỏ cũng xanh tự tại yên bình Cái góc độ hoang sơ mà dìu dặt Cây trụi lá sau mùa hè nắng gắt Vẫn vô tư một vóc dáng cơ hồ Cùng tháng ngày tồn tại đếm hư vô Trong hoang lạnh , trong xa xôi diệu vợi Núi trong mây cạn nguồn là mong đợi Một mùa hoa phủ khoác lại mầu xanh Ánh nắng tà huy lớp sáng mong manh Như phết lại một mầu sơn trầm mặc Sắp sửa dừng chân sau ngày tất bật Bất chợt hình dung đọng lại tâm hồn Chiều trở về cuối hạ buổi hoàng hôn Như thấp xuống để nhạt nhòa giây phút Trên tuyến đường ruổi rong từ nét bút Chút hoang sơ lắng lại ở trong lòng Là chân dung cái đẹp của ấm nồng Dù đơn điệu mà vô cùng thi tứ |
BUỔI MAI YÊN BÌNH . Cái dáng quê của ngàn năm cổ tích Còn mù sương lay động những tâm hồn Lá trúc che nghiêng còn mãi nét son Cứ thổn thức trên chặng đường du lữ Núi đứng uy nghi kết thành dòng chữ Đan dệt vào thơ nồng ấm âm vần Bầu trời vương mây vọng tiếng chuông ngân Từ cái thuở cảnh dương mềm cung bậc Những mái nhà tôn cư dân thưa thớt Đêm lạnh trăng nhòa gió ập qua truông Đường dọc đường ngang nối tiếp vai tuồng Nắm đất quê hương một thơi nhau cắt Con trâu và người ruộng sình vây chặt Trong nắng mai hồng cùng đổ mồ hôi Ruộng bậc thang xanh - bờ thửa khúc nôi Như nét vẽ khổng lồ tranh danh họa Cây cỏ vươn lên đua tươi hoa lá Cứ sẫm mầu theo gió đậm chân quê Sinh động áng văn giây phút bộn bề Mà vóc dáng vẫn trầm tư yên tĩnh Cứ là quê hương vòng quay vô định Đang âm thầm dòng chảy của gấm hoa Cái hôm nay bắt nhịp tự hôm qua Là phiên khúc của tình thơ khởi thủy . |
Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013
MẦU TÍM NGÀY XƯA ... Rất lạc loài trong vô vàn mầu sắc Cứ âm âm mong mỏi một tia nhìn Mầu tím phớt thôi gờn gợn niềm tin Bài thơ ấy hơn chia hai thế kỷ Không còn nữa chân dung người thi sĩ Mà hồn thiêng òa vỡ sự lên ngôi Vẫn âm thầm nơi ấy chốn xa xôi Đã thang bậc cài lên cao tầm cỡ Gót chân đi âu là đang nặng nợ Một ân tình không nhòa bụi thời gian Mầu tím ơi ! đang thắp sáng quan san Có tiếng gió ru đưa mềm giai thoại Lá xanh non đường gân gần muốn nói Cái khoan hòa kết cấu bởi thinh không Thoạt nhìn thôi mà đã thấy ấm nồng Nhụy vàng đỏ và hương thơm sương khói Trên đồi cao khô cằn và đá sỏi Đang nhọc nhằn để tự tại tồn sinh Cứ bay cao trong những cuộc đăng trình Vào ánh mắt xa khơi mà lãng mạn Ta viết giữa mùa hạ về trong nắng Tím mầu sim loang nhạt nặng âm vần Lặp đường đi của ngọn bút thi nhân Lắng đọng một thời gian hào quang nắng . |
XANH MẦU HỒ BA BỂ ... Xin cảm tạ muôn loài trong vũ trụ Đã cho ta dìu dặt những âm vần Giữa thiên nhiên thanh thản gót trong ngần Để tròn trĩnh cuộc tình thời cuối cuộc Núi non xanh cái mầu xanh nhung mượt Trải ven sườn cho đến cuối non cao Để ru thơ theo dòng thác ầm ào Dòng tơ nõn xa đưa thành cung bậc Nước biếc ơi ! một chân dung văn vật Kéo hồn thiêng giai điệu vỗ đôi bờ Thấm ruộng đồng căng gié lúa ấm no Vùng cực Bắc của quê hương lụa gấm Cây đứng giữa đồng giao thoa hơi ấm Gót nhàn du dừng lại để tình nồng Tiết tấu ra từ hương nội cỏ đồng Mà nhất định đặc thù men vị nhụy Theo dòng trôi gót chân mòn cam chỉ Vỡ òa ra một diện mạo thân thương Cứ khôn nguôi qua tất cả chặng đường Cái nét đẹp của ngàn năm văn hiến Dù định luật theo thời gian dịch chuyển Không lãng quên trong bộ nhớ thần kinh Dòng thơ ơi ! viết tất cả quê mình Dáng mềm mại thuần nhu hình chữ S Cũng có lẽ không bao giờ chấm hết Đường phong thu kéo vạch nối thần kỳ Lại mỗi ngày cùng vác bút ra đi Vòng tay ấm hai buồng tim son sắt . |
Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013
XANH CỦA BIỂN , TRỜI ... Bụng quê hương ôm tròn mầu xanh biển Dưới bầu trời nhàn nhạt thoáng mây vương Liễu tơ mành những cành lá khô xương Mà vương vướng cái mầu xanh văn học Sóng biển trắng mầu như là mái tóc Sóng bạc đầu tiếng gọi của ngàn xưa Cứ phăng phăng từng lượn gió ru đưa Vào bến vỗ tiếng ầm ào muôn thuở Quần thể bên kia xóm nhà trăn trở Mỗi năm về mùa gió chướng lo toan Vẫn cứ xanh giềng mối giữ thôn làng Vòng cát trắng hình cánh cung vây bọc Đường chân mây biển xanh căng thẳng tắp Đã phân ngôi hai bóng nước và mây Cụm đá phiêu du tiếng sóng vơi đầy Làm ấm áp không gian gần hải đảo Nắng hạ vân du phong tình diện mạo Nghe từng vần thơ giọt dưới cành dương Và xưa đưa âm khúc của mười phương Bản tuyên cáo của hồn quê bản sắc . |
MỘT NÉT ĐẸP RIÊNG ... Nét quê ấy dễ chừng là quen thuộc Trên nẻo đường đan dệt nét quê hương Đường đất cằn khô dẫn lối vô thường Dáng mộc mạc mà hàn lâm phong nhụy Gót nhàn du ruổi rong về cầu Lý Mỗi phương trời mỗi cái đẹp riêng quê Chiếc lá bí khô xào xạc bộn bề Làm rưng rức nỗi lòng nhau và rốn Không gian êm , một buổi chiều trôi muộn Như đong đầy chiếc lá trở thời gian Viên sỏi lăn qua gót bước dặm ngàn Là âm khúc của thiêng liêng nguồn cội Trái bí già xám mầu như cản lối Để nói lên hiệu quả của gian truân Đôi mắt nhìn qua rực sáng tia mừng Từng dòng chảy sinh tồn qua mao mạch Tiếng gió rong đưa âm thanh tí tách Tiếng lá khô va chạm nhẹ âm vần Không thấy mầu trời chỉ có bước chân Trùng lối bước đưa nhau vào vô tưởng Nét chân quê mà dặt dìu hàm lượng Gói tâm hồn vào hơi ấm tà huy Vần thơ ấy làm rộn rã bước đi Ngày nhàn tản đưa tình thơ diệu viễn . |
NON XANH NƯỚC BIẾC ... Như đã khoác xiêm y mầu kỳ ảo Nắng hạ về mà vẫn mượt mầu xanh Buổi nhàn du theo nhịp phách song hành Rất tao nhã giữa không gian kiều mị Trời trên cao , xanh sắc mầu toàn mỹ Kéo mây ngàn điểm tuyết trắng ru đưa Núi mầu xanh đằng ấy của ngày xưa Cổ nhân gọi cái mầu già ngọc bích Thảm cây rừng cụm tầng xây cổ tích Kỳ hà hình theo mỗi dáng xanh cây Nước biếc soi lơ lửng những làn mây Cho dáng núi lung linh mầu phỉ thúy Dừng gót bước một góc rừng định vị Ấm vòng tay kéo dòng chảy thời gian Để nghe tim giao cảm sợi tơ loan Cùng tận hưởng từng phút giây khai hội Gót nhàn tản chưa cuối đường cạn lối Nên tâm hồn cứ dìu dặt tình thơ Từ đào nguyên xuôi dòng chảy đôi bờ Để kết lại biết bao là vui thỏa Mỗi ngày đi nụ mầm tươi hoa lá Chật trang thơ nặng trĩu những men tình Dù là trong tất bật giữa nhân sinh Vẫn ấm áp bên nhau từng nhịp thở . |
Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013
HOÀNG HÔN ĐỒNG QUÊ ... Ta gởi vào đây một chút lòng Buổi hoàng hôn đẹp buổi chờ mong Tà huy sắc cuối vương nhè nhẹ Trên lũy tre làng gió phớt rong Những bóng dừa xanh dáng lệ kiều Lẫn mầu đan dệt sắc quê yêu Dòng kênh trải mượt xanh mầu lúa Vọng sáo diều xưa gọi buổi chiều Theo chủ đàn bò vàng , ấm no Trên đồng lúa mộng xóa âu lo Giấc mơ mang dáng dấp tươi đẹp Hứa hẹn ngày mai lúa bể bồ . Sườn núi xa đưa phớt nắng vàng Cái mầu sương khói đậm lan man Phong thu mầu sắc quê hương đẹp Giữa buổi chiều hong nắng muộn màng Ta viết ra đây để giải bày Nỗi niềm giục giã xuống đôi tay Những vần thơ nói về quê kiểng Từng giọt mồ hôi xuống luống cày . |
HÀNG CAU TRONG NẮNG HẠ . Dáng đứng sử thi rất đậm mầu Đi vào huyền thoại - thuở trầu cau Đan thanh mà rất mềm thi tứ Dưới nắng hạ về ươm sắc nhau Những lá ru đưa trong nắng phơi Dưới không gian lặng trắng mây trời Đàn chim cổ tích đang giao cảm Cánh vỗ nhịp nhàng khúc nhạc rơi Ở giữa quê hương nặng chuỗi ngày Ruộng vàng vươn thẳng cánh cò bay Bóng cau thẳng đứng xanh giềng mối Bản sắc quê hương hướng luống cày Trong ấy mang đầy tính cổ phong Theo tầng bậc gió mãi ru rong Chợt nghe đâu đó lời ca vẳng Đỏ sắc trầu cau - môi ngậm đòng . |
Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013
ĐÀ LẠT SAU CƠN MƯA ... Vừa hết cơn mưa như gọi mời Con đường còn ướt , nước chơi vơi Bờ xanh bóng cỏ , xanh Đà Lạt Sánh bước cùng nhau đến cuối trời . Lố nhố cây xanh , thông cổ nguyên Sau mưa quang hợp để tồn duyên Nhà ai trầm mặc bên đồi vắng ? Chật nức không gian cõi tịnh thiền . Đường ấy sẽ về đêm thủy tinh Nhìn trăng Đà Lạt hạ lung linh Bên bờ hồ nước trăng soi bóng Thưởng cảnh đêm mơ dạ lữ trình Rào chắn như giềng mối tự nhiên Im lìm nghe lạnh phổ thành phiên Chút hơi ấm thức trong tâm khảm Là những vần thơ vẹn ước nguyền Vẫn ngạt cái mầu sữa đục kia Bầu trời như thể để cùng chia Cái hương vị ngọt men Đà Lạt Sau mỗi cơn mưa rộn mép bìa . |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)