Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014
DÒNG SÔNG SƯƠNG BUỔI SÁNG ...
Hai bên thềm của hai bờ đá dựng
Ở đằng xa cũng ngọn núi chắn ngang
Nhưng mà không phải cuối của con đàng
Nước vẫn chảy quanh co và khai lối
Cây rong rêu bám bu vào cằn cỗi
Để tơ mành cho phong cảnh hoang sơ
Nắng chưa lên sương còn trắng sợi mờ
Cỏ xanh nõn hai bện dòng kiều mị
Chiếc xuồng nhỏ mà tầm ngoài thiên lý
Tóc buông mầu theo gió lộng ngàn non
Vóc dáng xa xôi lắng đọng phiêu bồng
Hòa tiếng nước vào tầm nhìn hoang lạ
Mầu nước loãng cái mầu nâu của đá
Rọi bóng hình của núi nhạt xanh cây
Ngày Tràng An đùn đặc những tầng mây
Râm râm mát nặng cuộc tình giao cảm
Xa thành đô lẫn bụi mờ sắc xám
Chuyến hải hành chao lượn nước dòng sông
Lãng đãng trôi rượi mát sắc Ngô Đồng
Như tên gọi một loài cây văn học
Đã tích lũy lâu ngày trong khối óc
Nay hiện về theo buổi cuối thu mơ
Đường xa xôi để kết tụ đôi bờ
Có núi dựng có xuồng trôi chấm phá
Quê hương mình không có gì xa lạ
Của ngàn năm bày tỏ nét yêu kiều
Như là thềm của sắc dáng đáng yêu
Trong gót bước viễn hành và nhàn tản .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]