Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014
TRĂNG HOA HÒA ĐIỆU ...
Trăng thu buồn chìm trong sương mờ nhạt
Qua song chiều nghe rưng rức phải không ?
Thuở ngày xưa còn má đỏ môi hồng
Cũng thao thức bên rèm hiên lãm thúy
Mãi dìu dặt theo không gian kiều mị
Để những dòng thơ ấy được thoa son
Tiếng phượng rơi lặng lẽ chảy vào hồn
Và lặng lẽ những gót chân mộng mị
Giờ ngồi nhìn qua song ngoài thiên lý
Những đóa hoa cũng lặng lẽ vương buồn
Dưới bầu trời ánh trăng sáng sương buông
Nhớ đoài đoạn cái thềm hiên sách vở
Có phải không yêu nhau là duyên nợ
Cuối đường tình gặt hái những tơ hoa
Mỗi bước đi là hoa gấm lụa là
Trĩu nặng dáng cuộc tình ngoài vạn lý
Qua ánh trăng vòng tròn thơ kỳ vĩ
Dưới làn mây lạnh cung điện quảng hàn
Ướt sũng buồn mà dài mối tơ loan
Cũng lặng lẽ của biết bao âm vận
Hoa cũng vươn những hình hài lận đận
Dưới khung trời bung vỡ sắc thu rong
Nhìn không gian mà lịm tím tâm lòng
Hòa giây phút men tình đang tỏa phấn .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]