Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014
LẠNH MỘT PHƯƠNG TRỜI .
Như khói chiều của làng quê rất Việt
Bay hững hờ cái mầu trắng nhàn du
Trời thẫm xanh trong vắt giữa hoang vu
Mà xúc tích tâm hồn ngày nhàn tản
Sự giá rét cơ hồ đang bảng lảng
Lạnh se lòng mà cứ thấy hồng môi
Cả không gian mầu trắng tuyết như trôi
Trên những lối đi riêng đầy hoang lạnh
Cây khô khốc hanh hao và cô quạnh
Tự tình là nét dáng của trăm năm
Người đi qua như cất lạc ngậm tăm
Để lịm tím hồn vào niềm da diết
Trong cùng tận của nẻo hồ chim Việt
Phút xao lòng mà nồng ấm vành môi
Gót chân mòn sỏi đá ở xa xôi
Vẫn đọng lại trên nẻo đường tuyết phủ
Vần thơ trôi theo tuyết mây vân vũ
Lạnh ngoài trời mà ấm giữa buồng tim
Nhịp rộn ràng của đôi cánh loài chim
Bung vỡ hết tâm tình nơi xứ lạnh .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]