Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014
TRĂNG Ở QUÊ NGƯỜI ...
Đêm tỉnh thức vì ánh trăng sáng quá
Cả không gian sóng ngọc dát vơi đầy
Gió thu thầm rong ruổi để ru cây
Bờ đá đứng trầm tư nghe thu lặng
Ở bên kia những tàng cây quạnh vắng
Tưởng chừng như trăng xóa sạch màn đêm
Quần cư dân cũng le lói ánh đèn
Mầu xanh nhạt âm thầm mà hiện hữu
Trời không mây mầu mơ hồ cố cựu
Để cho trăng vành vạnh một cung vòng
Mầu nhạt mờ hình chú Cuội ở trong
Cây đa ấy vẫn còn mùa cổ tích
Tiếng thu vọng bên thu trời rả rích
Sóng du dương lảnh lót những băng tần
Cùng bên nhau thưởng nguyệt kiếm sông Ngân
Để giao cảm nguồn thơ ngoài biên tái
Nước hồ lạnh đang đong đầy vẫy gọi
Chảy ru rong đan dệt thảm tơ trời
Bóng người đi loáng thoáng giữa cơ ngơi
Dành trọn vẹn cho phút giây trao nhận
Vắt không gian không bụi mờ vấy bẩn
Chỉ se se trong hơi gió sương lòng
Ngước nhìn xa sự vĩ đại hoài mong
Đã bung vỡ trong khung trời thu nguyệt
Sự muôn một cho thế đời nuối tiếc
Chép ghi vào tình sử dưới trăng soi
Đường xa xôi ngàn vạn dặm cảm hoài
Để hiện thực ngồi cùng nghe trăng gọi ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]