Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
THU NGOÀI VIỄN XỨ ...
Trải dài nơi ấy một thời gian
Theo dấu chân đi rất khẽ khàng
Tầng bậc sắc mầu đang khúc chiết
Âm thầm thêu dệt nét tơ loan
Mặt trời soi ấm dải Tây Nguyên
Xứ lạnh tuyết pha khắp cả miền
Dầu dãi tháng ngày trong buốt lạnh
Hôm nay hơi ấm nắng kỳ duyên
Gần như mầu tuyết đã trôi đi
Để lại không gian tuyệt những gì
Mà chỉ riêng thu thì mới có
Sắc mầu diễm ảo của từ khi
Còn vương làn khói ấy hay sương ?
Mà rất phong tình rất luyến thương
Chút gợn vào lòng hình ảnh ấy
Mà như giấc mộng giữa miên trường
Rừng phong nho nhỏ lá xanh mơ
Cái nắng thu phơi rất ởm ờ
Chút lạnh se lòng bừng bật dậy
Sử tình chồng chất vạn vần thơ
Mấy ngôi nhà sống cuộc âm thầm
Trong nắng thu mùa lặng tĩnh tâm
Bất chợt vang lên từng nốt nhạc
Từ trong giây phút rõ thăng trầm
Nước in mang nặng sắc không gian
Không thể trôi đi chỉ bẽ bàng
Phẳng bóng bay vào tranh lập thể
Dưới trời thu nhuộm phút đăng quang
Gởi trao vào tận đáy buồng tim
Những tứ thơ thu nặng nỗi niềm
Ở giữa Tây Nguyên miền viễn xứ
Mà lòng nồng ấm - bóng đôi chim .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]