Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014
HOÀNG HÔN BÊN ẤY ...
Cùng tắm gội trong không gian mật ngọt
Quê hương ơi ! lặn lội biết bao ngày
Vị men nồng mãi mãi tỏa hương say
Trên vẻ đẹp như bây giờ trước mặt
Tình trong veo hai buồng tim khoan nhặt
Để cạn nguồn sự thanh thản đường đi
Những bóng thông mòn mỏi ấy từ khi
Se se gió nghe nhạc chiều lay động
Cuối hoàng hôn sắc mầu dường đang mộng
Mây khẽ khàng thu úa sắc cam phai
Ở bên kia thềm đá kéo vệt dài
Phân dòng nước có hai bờ dìu dặt
Cây sẫm bóng mầu đen buông trầm mặc
Hơi sương nhòa cái lạnh nhớ Tây Nguyên
Mặt nước trôi mà cô đọng ước nguyền
In mầu sắc của bờ mây trôi nổi
Cùng bên nhau ở góc bờ tranh tối
Để nhìn ra vùng tranh sáng mặn nồng
Dựa lưng vào gốc lạnh của cây thông
Nghe rộn rã khúc huê tình dấu ái
Không còn nghe âm thanh nào vọng lại
Chỉ lá thông khe khẽ tiếng ru rơi
Phút mặn nồng gởi giữa khói sương ơi
Chiều tắt nắng bên dòng nghe lá rụng
Thu góc độ của thời gian ca tụng
Những dòng thơ xưa ấy cứ đầy vơi
Lạnh lòng mà nồng ấm bởi hương môi
Trao và nhận bên hiên thềm thu cuối
Tình yêu ơi ! sắc hồng theo gió bụi
Cứ nhân lên mỗi lúc một cao dầy
Gót đi về ong óc vị men say
Của tuyệt đỉnh lối hài chung lặp bước
Chưa dừng lại với chiều thu tha thướt
Sự êm đềm len lén chảy vào tim
Sắc vàng mây mỗi lúc một ngấm chìm
Để dòng máu căng đầy hương mỹ mãn .
Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014
NÉT RIÊNG THU TÂY BẮC ...
Tây Bắc mùa thu bóng sắc vàng
Mượt mềm giai điệu nhuộm quan san
Cho ta cùng rót ra dòng chữ
Nhỏ xuống vần thơ lót chặng đàng
Nhìn mái nhà kia tắm nắng mưa
Âm thầm nhớ đến những chiều xưa
Gió rong tản mạn bay làn khói
Như thoảng trong mơ của mới vừa
Bên bóng cây xanh là rẫy nương
Đường cong phân định rất vô thường
Để mầu vàng lúa bay mùi hạt
Trong gió tơ mành sắc vấn vương
Mầu cỏ đang xanh nõn mép bờ
Ôm vòng vàng lúa dáng cong mơ
Bên thềm đất đỏ đang hoằng hóa
Như điểm thêm vào những nốt thơ
Là ruộng bậc thang đứng lặng thầm
Nhưng mà rộn rã những thanh âm
Đi vào di sản quê tần tảo
Góc nhỏ mà thôi giữa bổng trầm
Trong vắt không gian sắc thủy tinh
Cảm quan ghi nhận cõi an bình
Thu trời Tây Bắc đầy lưu luyến
Cứ mãi vương tơ suốt lộ trình .
SÔNG VÀM CỎ CHIỀU THU ...
Sắp sửa cơn mưa buổi cuối chiều
Mùa thu dồn chứa biết bao nhiêu ?
Để cho miền ấy êm đềm mãi
Vàm Cỏ men lòng kết chỉ thêu
Cùng đứng bên này ghé mắt qua
Mầu mây xám nhạt tím quan hà
Cây cầu giai điệu từ muôn thuở
Giờ đứng âm thầm ru thiết tha
Điểm xuyết không gian những bóng cây
In vào mặt nước để vơi đầy
Nhà ai mái lá tranh mưa nắng
Bên nước bên đồng thu gió bay
Mặt nước phù sa êm phẳng gương
Lục bình trôi nổi gót mười phương
Gió lay thi thoảng đài hoa tím
Ẩn hiện phong thu giấc thụy tường
Mái tóc dừa buông nét lệ kiều
Mượt mềm trong gió gót chân yêu
Đặc thù sông nước miền sông nước
Nét đậm không gian tỏ ít nhiều
Ai cắm chiếc sào trên bến xưa
Âm hao trong ấy buổi đò đưa
Như dường bến đợi còn vang vọng
Tiếng của vào thu như mới vừa ...
Một phút se lòng Vàm Cỏ ơi !
Cùng nhau ghép vận biết bao lời
Bài thơ thảng hoặc bên thềm nước
Mà đọng vô vàn những cạn vơi .
Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014
CHIỀU THU TRÊN SÔNG NƯỚC ...
Bóng mây đùn cuối phương trời xa ấy
Như còn đang gượng bám ánh tà huy
Chìm vào trong dòng nước ấy từ khi
Để có thể bay vào trong cõi mộng
Rải rác mầu nhà và cây sẫm bóng
Kéo lối đi vằng vặc sự quan hoài
Trời trong veo còn lại sắc gương soi
Để dìu dặt phút giây thu lãng đãng
Cỏ dại vươn lung linh và dị dạng
Bước chân thu làm se thắt cõi lòng
Tơ dệt đan theo gió trải trên sông
Làm run rẩy áng mây trời phiên bản
Gió qua truông rộn chân mây khuếch tán
Nối từng luồng se lạnh dáng thu đi
Cả không gian đứng lại để thầm thì
Một chút lạnh đi vào trong cõi nhớ
Buổi đến đây âu cũng là duyên nợ
Thôn làng quê sũng ướt mối huê tình
Cài giữa dòng rộn rã với hư vinh
Đang rưng rức nỗi niềm và hoài cảm
Sợi sương thu âm thầm vương mầu xám
Để buổi chiều cô quạnh sắc tà huy
Và cạn nguồn trao gởi bước chân đi
Gót bước ấy vào chiều thu lã chã .
DÒNG SÔNG QUÊ MẸ ...
Lòng thanh thản để tâm hồn trong sáng
Nhìn quê hương qua lằn kính thủy tinh
Sự lao lung qua suốt chặng hành trình
Để nhân diện dáng thu quê lặng lẽ
Tròn không gian như bức tranh đã vẽ
Trong hàn lâm nghệ thuật của loài người
Giờ phút này em chợt thấy anh ơi !
Một ý nghĩa trong tình yêu mật ngọt
Dòng sông trôi lời ngày xưa thề thốt
Bến đò chờ sự hò hẹn đêm trăng
Phẳng dòng thu chiếc ghe nhỏ họa hoằn
Cắt ngang qua bên kia bờ bến đợi
Dãy núi xanh nhạt nhòa mầu sương khói
Lãng đãng bay mầu sương ấy mơ hồ
Dưới mầu trời chút hồng phấn điểm tô
Cho cái đẹp của thu mùa thôn dã
Ở bên kia mấy bóng người chấm phá
Đang lung linh trong động tác nghê thường
Giềng mối xóm thôn níu kéo tơ vương
Dưới mầu trắng của làn sương trải mỏng
Bóng cây xanh ngọn gió qua lay động
Lung linh vào dòng nước dáng xanh mơ
Trong phút giây rộn rã mấy đường tơ
Nghe da diết cái gì trong vô tưởng
Mãi khôn nguôi trong sắc mầu âm hưởng
Mối tình say theo gió bước xa khơi
Ý nghĩa tăng lên gót bước cuộc đời
Sự mộc mạc đong đầy thơ du lữ .
KHÔNG GIAN GIỜ NƯỚC CẠN ...
Đây sông Gianh đã đi vào lịch sử
Của thăng trầm đất nước bốn ngàn năm
Trời buổi mai mầu sắc đọng xa xăm
Dòng nước cạn rong rêu đang chìm nổi
Vật với người âm thầm và lặn lội
Chảy dòng trôi vào chung cuộc mưu sinh
Lặng không gian trong giây phút yên bình
Sự mộc mạc chan hòa cho nét đẹp
Người phụ nữ bên dòng sông tiền kiếp
Biến tảo tần thành gót bước lên ngôi
Chiếc nón quê hương mờ tỏ khúc nôi
Gắn chặt chu kỳ ước mơ cuộc sống
Thềm cát mỏng họa hoằn và sinh động
Nghe lời ru trong gió vọng bay về
Hơi gió mùa thu thả lạnh se se
Trong cái nắng vàng phai phơi êm ả
Những con trâu dáng trăm năm bứt phá
Đang trầm mình trong nước cạn đong đưa
Dòng nước rong rêu trôi chảy lưa thưa
Thêm duyên dáng cho dòng sông lịch sử
Như trùng lặp để không gian tồn trữ
Sự cần lao sông nước tự bấy giờ
Vô hình dung chắp cánh những vần thơ
Tròn vóc dáng đan thanh mà hồn hậu .
Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014
TRÊN ĐÊ HOÀNG HÔN THU ...
Bờ đê đắp tự bao giờ ?
Cỏ non rêu phủ cuộc cờ từ lâu
Cội nguồn là những bể dâu
Bóng cây cao đứng phủ đầu nắng mưa
Bên kia bóng dáng xoan xưa
Cộng sinh phong cảnh giữa mùa úa thu
Lặng thầm âm khúc phong du
Lạc dòng trở lại lời ru bao giờ
Nắng chiều ngả bóng vào thơ
Bò vàng ngẩng mặt ngóng chờ thời gian
Bờ đê thẳng gót cái quan
Giữa phương trời cũ giữa hoàng hôn nay
Hương thầm nhẹ gót men say
Làm cho quê mẹ phủ dầy tà huy
Cùng về lời viếng tư duy
Cái xưa lắng đọng từ khi lâu rồi
Một thời đuổi bướm xa xôi
Trên đê thả cánh diều trôi giữa chiều
Trải dài quá khứ cô liêu
Lòng trong vắt bóng tương tiêu âm vần
Buổi chiều giữa cuộc thế nhân
Trên đê dưới bóng cây ngần mầu xanh
Trong lòng em , trên tay anh
Là trang diễm tuyệt ngọn ngành dáng quê .
NGÚT NGÀN ĐỒNG CỎ ...
Một khoảng xanh non trải khẽ khàng
Mượt mềm gót bước chậm thời gian
Trong mầu nắng nhẹ rơi từng giọt
Gót bước thu qua quá trễ tràn
Không có dấu chân để tựa hồ
Kín mầu xanh nõn nét son tô
Diễm kiều là dáng mầu xanh ấy
Giữa cõi phù du giữa bụi hồ
Nằm giữa mầu xanh của lá cây
Như nghe tiếng nước chảy vơi đầy
Chan hòa vào gió vào hư ảo
Lãng đãng trôi về khắp đó đây
Nơi đó êm ru một bóng nhà
Mầu xanh bao phủ để tơ hoa
Dưới tàng cây đứng hanh hao gió
Đỏm dáng thêm cho sự mặn mà
Ngả bóng hàng cây ấm mặt trời
Trải dài trên cỏ nắng thu phơi
Tại sao không thấy mờ nhân ảnh
Chỉ gió ru đưa để gọi mời
Chia sẻ mà như để tỏ phân
Dòng trôi biết mấy giữa phong trần
Những gì cẩm tú và hoa gấm
Đều kết đan thành thảm ái ân .
BÌNH MINH SOI DÒNG NƯỚC ...
Thu mùa trở giấc để bình minh
Tuyệt phẩm chan hòa giữa cộng sinh
Cho cả không gian hơi ấm áp
Thiết tha trong ấy siết bao tình
Mầu mây dầy đặc sắc vàng cam
Những giọt lưu ly tắm biển phàm
Trong vắt để mà ươm lụa gấm
Chặng đường dòng chảy nặng hành trang
Hàng cây rõ bóng ấy còn đen
Vóc dáng vươn cao gió họa hoằn
Chút lạnh se se rơi vào gió
Không gian lặng lẽ buổi cài then
Vầng dương tròn trĩnh bóng mây vương
Ửng sắc cam nhòa lặng bến Tương
Nét đẹp bình minh xao xuyến quá
Cài đan la thứ với la trường
Nước trôi dòng chảy phẳng xa xôi
In bóng bình minh tự ấy rồi
Khói sóng dễ chừng đang rả rích
Nhạt nhòa hư ảo lạnh dòng trôi
Tầm nhìn chẳng thấy bóng người qua
Cô tịch đường tơ lỏng thiết tha
Khúc hát của ai theo gió đợi
Như đang réo rắc dặm quan hoài
Không gian quyện lấy bóng thời gian
Gót bước thu đi quá khẽ khàng
Chậm rãi rắc tơ vào gió dệt
Bình minh huyền diệu nét đài trang
Thu gom vào hết để cho lời
Theo gió bay về khắp mọi nơi
Nét đẹp bình minh quê hương đó
Biết bao câu nói hiến cho đời .
Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014
MẦU SẮC CHẠNH LÒNG ...
Quê mẹ hoàng hôn cứ gợi buồn
Mỏi mòn cơn gió thổi qua truông
Đong đầy trong ấy bao niềm nhớ
Sùi sụt lòng như cạn suối nguồn
Cái sắc cam trầm dìu dặt kia
Như đang thức dậy giữa canh khuya
Những đêm thuở ấy bên song mẹ
Dõi mắt trông vời lặng lẽ chia
Giờ ngắm mà như để gởi lòng
Những gì lịm tím gói vào trong
Ngọn đèn bên " nớ " ai khêu vội ?
Thành phố vào đêm được ấm nồng !
Có phải chân mây tao ngộ đèn
Cam trầm sắc ấy nối bon chen
Mà dường trong ấy đang trùng lặp
Giây phút cảm hoài không nói năng !
Và nước mầu mây phiên bản vào
Ánh đèn loáng thoáng tựa ngàn sao
Giữa dòng nước chảy ai hờ hững
Chút khói sương thu vướng cổng rào
Dương liễu vươn ra để nhuộm mầu
Ánh đèn vàng vọt chiếu đàng sau
Cái mầu thu úa đầy nhung nhớ
Để nước sông kia buổi nhớ nhau
Em với anh về thành phố đây
Hoàng hôn thu muộn dệt vơi đầy
Gót chân dàn trải từng phiên khúc
Chia sẻ cùng nhau phút biếng khuây .
VƠI ĐẦY CHIỀU QUÊ ...
Những bóng tre dáng Việt Nam giềng mối
Đang vươn lên những thân nhỏ dịu mềm
Trên ruộng đồng thẫm bóng sắc mầu êm
Phảng phất cái hương đòng đầy vị nhụy
Sắc trời mây nét vàng phai kiều mị
Đang lặng lờ trôi giạt mối tơ rung
Hoàng hôn ơi ! đang trau chuốt chân dung
Để có phải thêm chân quê hồn hậu
Xóm làng xa nỗi niềm không cất giấu
Sự thanh bình khát vọng mãi đầy vơi
Khói lam bay lơ lửng cuối chân trời
Như gợi lại buổi thả diều thời bé
Núi xa lắm mơ hồ và lặng lẽ
Mầu khói sương dung chứa một khung trời
Giữa lặng thầm trầm mặc giữa chơi vơi
Nghe thổn thức trong lòng bao niềm cảm
Quê hương ơi ! đậm đà đời tấm cám
Chắt chiu nhau để biển hẹn non thề
Cứ mỗi lần lạc bước giữa chiều quê
Canh cánh bên lòng gừng cay muối mặn
Lúa đang đòng chiều vương phai ánh nắng
Chút vơi dầy trao gởi để riêng ai
Cuộc viễn du còn vằng vặc dặm dài
Mà thảng hoặc lại dừng kim nối chỉ
Không rực rỡ những sắc mầu kiều mị
Mà du dương dòng chảy của ru hời
Cùng bước đi mà dừng lại để vành môi
Hàn ôn thoáng cái phút giây mật ngọt .
CẦU PHÚ MỸ TRONG HOÀNG HÔN ...
Sự nghiễm nhiên nối hai chiều thành phố
Để hùng hồn thị chứng một không gian
Chiều mùa thu mở rộng mãi cung đàng
Cho bóng dáng liễu mành qua mầu sắc
Gió thu rong thổi từng hồi khoan nhặt
Mặt nước in phiên bản dấu chân chiều
Cuộc hải hành dừng lại phút gieo neo
Sự rộn rã không còn trong vội vã
Cái thế đứng mang hình hài hoang dã
Mà tựu chung công nghệ ấy chuyền giao
Mà đan thanh chút sừng sững vươn cao
Đường dây kết chặt tiềm năng hữu nghị
Thâu ngắn lại dặm ngàn ngoài thiên lý
Mà tăng thêm vẻ đẹp của Sài Gòn
Mây mầu cam hoen sắc phủ hoàng hôn
Nằm ở cuối chân trời vương kiều lệ
Mây đùn bóng cuối đường bay dâu bể
Cứ ơ hờ trong ấy những cơ duyên
Bên kia sông ngọn đèn nhỏ hư huyền
Lung linh gió như tiêu thiều nhạc vọng
Phú Mỹ ơi ! chiếc cầu đêm dịch mộng
Dưới trăng thề ai đó bước đi qua
Nhìn trở về thành phố để thiết tha
Mối cảm xúc quan hoài đêm trao gởi
Thu dừng lại hay là thu bước vội
Để chiều nay chuyên chở mấy âm vần
Giữa nhịp cầu cùng dừng lại phong vân
Giữa giây phút không gian đang trong vắt .
SÀI GÒN VÀO ĐÊM THU ...
Sự im lặng là không gian đứng lại
Mà cạn nguồn sự rộn rã nhân sinh
Khoảnh khắc thôi bổng nhiên thấy lại mình
Đang lãng đãng trôi theo chiều giấc mộng
Trời Sài Gòn hôm nay cao và rộng
Chút mầu xanh bám víu ánh tà huy
Giữa mùa thu nghe tiếng gọi thầm thì
Giờ cao điểm sự giao thừa hò hẹn
Công trình ấy dòng thời gian nguyên vẹn
Cứ vươn cao để đón nhận hoàng hôn
Cái nguy nga tráng lệ mãi trường tồn
Để dung chứa những thang tầng trí tuệ
Công viên rộng đã mở mang quần thể
Lá và hoa đua sắc nở thơm đời
Giờ ngâm mình trong giây phút chơi vơi
Ánh sáng của đèn hòa mầu chiều phủ
Mầu phỉ thúy lụa là và cẩm tú
Mở không gian một thế giới mặn nồng
Người đi về mang nghĩa biển tình sông
Ngồi cộng hưởng trong hơi thu se lạnh
Sự im lặng giữa không gian cô đọng
Chút cảm hoài vương vãi để thăng hoa
Vệt sáng nằm nghiêng đại lộ gấm hoa
Mầu vàng của ngọn đèn xuyên thế kỷ
Không chối bỏ cái hương thầm vị nhụy
Đêm Sài Gòn - kiều nữ lặng thầm qua
Dáng dấp đoan trang diễm lệ khoan hòa
Như nốt nhạc kéo dài ngôi la thứ
Ngồi bên nhau chúng mình cùng du lữ
Đôi mắt nhìn vòng tay ấm riêng trao
Gió thu rong hai mái tóc nghiêng chao
Sà theo gió bao nhiêu là dấu cộng .
Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014
CUỘC SỐNG TRẦM MẶC ...
Để có được cuộc đời không vị đắng
Sống hồn nhiên thanh thản giữa không gian
Mọi ưu tư vùi lấp dưới tro tàn
Là lý tưởng cho chuỗi ngày nhân thế
Đây mô hình đặc ra là như thể
Lấy thiên nhiên yên lặng nối đôi bờ
Bên dòng xanh trầm lắng những hương mơ
Mặt nước dạt dệt đan tơ trong gió
Sự lãng mạn hiện lên trong sương khói
Bên núi đồi phảng phất dáng mùa thu
Gió qua truông kéo dài nhạc vi vu
Thêm dung mạo cho phương trời thiền tịnh
Mây xuống thấp mà kéo vào vô định
Mang mầu đen vũ tích nhạt cung trời
Chìm không gian vào mặc tưởng chơi vơi
Chỉ có gió vọng ru lời huyền hoặc
Một quần cư trong im lìm khoảnh khắc
Mái lợp hanh hao mầu cỏ úa vàng
Cây vươn thầm chuyên chở những tơ loan
Mầu xanh đệm để âm vần trước tác
Cỏ vương vãi đưa mầu xanh man mác
Từ thềm hiên dừng lại ở ven hồ
Để nghe rong trong nước gợn lô nhô
Sóng và gió ân tình nghe rưng rức
Ánh nắng nhẹ qua sương mầu thổn thức
Sườn núi bên kia lặng lẽ âm thầm
Cả chiều dài thời khắc để tha nhân
Cùng chia sẻ cái không gian chắt lọc .
Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014
VƯỜN NHO HONG NẮNG THU ...
Gót chân mềm nhỏ mà rong ruổi
Đến hết phần hai quả địa cầu
Và đã trầm tư ngày tháng tuổi
Vào không gian ấy để bên nhau
Bầu trời cao quá và xanh quá
Có những làn mây trắng viễn phương
Theo gió lững lờ quen xứ lạ
Ấm nồng giây phút mối tơ vương
Rừng cây xào xạc lời ru gió
Cái sắc thu gieo quả hững hờ
Ánh nắng vàng phai bay vào đó
Để làm sống dậy cái tình thơ
Lá vàng từng chiếc rơi từng chiếc
Lặng lẽ như riêng để khẽ khàng
Tiếng động theo chân từng bước nhẹ
Khoan hòa giai điệu kéo thu sang
Hương men loáng thoáng như tơ sợi
Ngọt vị vang và ngọt vị nho
Trong nắng thu vàng bay khí lạnh
Nâng ly cùng nhắp vị thơm tho
Đi riêng từng lối vườn nho ấy
Thẳng tắp mầu xanh nối hải hồ
Bóng ngả ven đường như có vậy
Mà đang chắp cánh khúc vi lô
Con đường im lặng xa khơi vọng
Mầu cỏ hanh hao khúc nhạc mềm
Đường đất trăm năm hằn cuộc sống
Cõi lòng thanh thản ước gì thêm
Lạnh trời mà ấm tình du lữ
Đan dệt âm vần kết sử thi
Thông điệp cho nhau là luyến ái
Bên vườn nho lịm khúc tương tri
Là đây tất cả mầu hương lửa
Thắp sáng chân dung dưới mặt trời
Trái đất nửa vòng quay chất chứa
Hai buồng tim hẹn trải ngàn khơi .
Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014
NẮNG VÀNG SOI THUNG LŨNG ...
Ánh nắng mùa thu trải vàng phong nhụy
Cho quê hương Tây Bắc sự kiêu sa
Thung lũng ngoằn ngoèo ôm núi thiết tha
Ánh nắng rọi qua đồi non ngả bóng
Trong tầm nhìn cảnh quan như là mộng
Mầu vàng non mầu lúa nõn vào thu
Những bóng thông văn vẻ đứng hư phù
Gần như thể sắc liêu trai dịch chuyển
Những ngôi nhà bên vệ đường lưu luyến
Dưới chân non mầu đất đỏ bazan
Rải rác thôi mà nồng ấm cung đàng
Hình thành bởi sự tồn sinh dân tộc
Mầu sắc ấy là chồi non nẩy lộc
Để hương tình bung vỡ gót nhàn du
Sự êm đềm theo tiếng gió vi vu
Lay động cả cái không gian ngọt mật
Chút hơi sương trên đỉnh cao phảng phất
Là men lòng gởi gấm để vào thơ
Sự nhỏ nhoi mà rất khó hửng hờ
Cái vẻ đẹp đan thanh mà da diết
Như chưa cạn bến bờ về cuối Việt
Cuộc dừng chân thưởng lãm một phương trời
Chìm không gian vào giai điệu chơi vơi
Phút thanh thản gót chân thu viễn xứ ...
BÊN CẠNH DÒNG SÔNG ...
Con đường khai lối xa xăm
Bên non xanh thẳm bên sông Hồng Hà
Trải dài những bóng mây xa
Thêm duyên cho nước non nhà hôm nay
Chân trời ấy khói sương bay
Nét phong thu đó đắm say lòng người
Con đường chuyên chổ đầy vơi
Của bao cuộc sống những đời ngày mai
Thẳng xông biết mấy dặm hài
Đi qua biết mấy quan ngoài nhiêu khê
Bên dòng sông ấy hẹn thề
Nước hoen hồng nhạt nặng nề phù sa
Ngày xưa tên gọi Nhĩ Hà
Bây giờ thầm lặng gấm hoa cung đường
Qua rồi thời buổi nhiễu nhương
Sự thăng hoa mối tơ vương bấy giờ
Kéo dài đường nét nhạc thơ
Non sông cẩm tú cuộc cờ đi lên .
GIỮA MIỀN NẮNG GIÓ ...
Mây bay trắng cả khung trời
Không gian thấp xuống mọc mời gót chân
Mầu xanh nhè nhẹ mây vần
Mang niềm nhung nhớ bâng khuâng vào hồn
Biển xanh vỗ sóng vào cồn
Râm ran tiếng động giữa non nước này
Gió về từ cõi xa bay
Đuổi theo lớp sóng đó đây xô bờ
Mầu xanh cây lá xanh mơ
Lắt lay theo gió xóa mờ niềm riêng
Sườn non mầu cỏ thiên niên
Rêu phong lớp đất nợ duyên thuở nào
Ngoài xa dãy núi thấp cao
Nắng vàng trải mỏng từ bao lâu rồi
Khói sương mờ tỏ xa xôi
Đường chân trời ấy phân ngôi rõ tầm
Lặng yên mà rộn cung trầm
Khi xa lăng lắc khi gần gũi hơn
Nắng qua mây nhẹ nắng vờn
Chạy theo từng chặng nguồn cơn bởi vì
Lối mòn rộn bước chân đi
Chặng đường của những thầm thì gió qua
Dưới tầm mầu sắc quan hà
Thu đang giọt xuống thiết tha nắng vàng .
Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014
MẦU XANH RỪNG NÚI ...
Mầu xanh cố hữu kia ơi !
Mi đang làm đẹp phương trời quê hương
Giây phút này mối tơ vương
Dặt dìu cung bậc trũng sương khói trời
Nghe lòng lạnh lắm rừng ơi !
Gót cần lao ấy đỉnh trời chia ô
Như bay vị ngọt cam lồ
Cái hương kiều nữ liễu bồ nét tranh
Phấn hoa ngô rắc tơ mành
Mùi no ấm vọng ngọn ngành khúc nôi
Hai miền núi ấy phân ngôi
Cái riêng sũng ướt cái rồi lặng câm
Đường về Tây Bắc xa xăm
Xa xôi khúc khuỷu đằm đằm nhớ nhung
Ở trên cao mây điệp trùng
Trắng mầu tha thiết chân dung bời bời
Mầu xanh cố hữu kia ơi !
Cái no cái ấm cuối trời của quê
Gót chân dầu dãi đi về
Thoáng nhìn vẻ đẹp hẹn thề thuở xưa
Ngại ngần sớm nắng chiều mưa
Mà mầu xanh ngát đong đưa cuối đời .
TRÊN ĐỈNH ĐÈO PHẠ ĐIN ...
Mầu nắng vàng thu lãng đãng phơi
Lên rừng lá nõn giữa chơi vơi
Phạ Đin cái dáng người Sơn nữ
Đẹp lắm nhưng riêng một cõi đời
Cùng bước theo sương hướng núi rừng
Dặm ngàn thổn thức với rưng rưng
Cái hơi se lạnh sương hoài cảm
Len lén qua tim chút ngập ngừng
Nhìn xuống trũng sâu của đại ngàn
Quần sương nõn trắng trải cơ man
Tự cho giây phút mình cô đặc
Những nỗi riêng lòng nghe chứa chan
Dường có véo von những tiếng chim
Loãng theo trong gió rộn buồng tim
Du dương khúc nhạc thêm duyên sắc
Đỡ phai lao lung bước nổi chìm
Tiếng thác cũng lần theo gió đưa
Rầm rì hòa tấu khúc ca mưa
Nền trời cao lắm xanh huyền ảo
Trong vắt không gian lọc mới vừa
Ơi ! Phạ Đin giờ ở đỉnh đây
Gió lồng ánh nắng tỏa hương say
Có ai đang thở hơi kiều nữ
Nồng ấm làm sao giây phút này .
GIỮA BIỂN DƯỚI TRỜI ...
Vách đá bắt đầu cho đảo ấy
Nằm chia hai tỉnh của miền Trung
Lãng quên có lẽ vì nhiều mặt
Nên nét hoang sơ đến lạ lùng
Trong nắng thu vàng cao vọi vọi
Cái tầng bậc ấy dấu ngàn năm
Phong rêu ngày tháng phôi pha sắc
Giữa biển mầu xanh kéo thẳng dằm
Không có dấu chân vì đá dựng
Lối mòn rốt cuộc cũng là không
Mà nhìn lâu lắm dòng hoài cảm
Từng nét hoa văn rất mặn nồng
Xa lắm chân trời cùng mặt nước
Giao thoa hai sắc dáng xa mơ
Dưới tầng mây trắng bay nền nã
Mặt biển lăn tăn sóng lặng tờ
Có những con tầu đi viễn xứ
Véo von - trong mặt biển mầu xanh
Như con muỗi mắt rơi vào thảm
Đường nét tơ hoa dáng liễu mành
Khô khốc hình hài trong nắng gió
Mà phong thu ấy mãi ơ hờ
Cái duyên cái đẹp thiên nhiên đó
Đan kết vào nhau một dáng thơ .
CHẠNG VẠNG HỒ TÂY ...
Sự diễm ảo của chiều thu Hà Nội
Được dừng chân trầm mặc ở Hồ Tây
Cơn nực nồng biến mất - gió hây hây
Làm dịu lại tâm hồn bao rộn rã
Nhìn tổng thể như một vùng xa lạ
Bởi không gian chìm xuống những gam mầu
Vân cẩu mây nguyên thủy cứ đua nhau
Chuyển hình thái theo chu kỳ tầng bậc
Đèn thắp sáng lung linh và leo lắc
Theo từng cơn gió nhẹ lạc phiêu bồng
Nước hồ in mầu sáng mấy tầng klhông
Trời và nước cũng là âm phiên bản
Cơn sóng gợn trôi đi chia từng đoạn
Dệt đan thành tấm thảm hóa thiên nhiên
Cả không gian đang giữ sắc " ngoan hiền "
Để cái đẹp chan hòa thu Hà Nội
Hơi se lạnh kéo dài thêm vạch nối
Cuối hoàng hôn vội vã để chơi vơi
Ánh tà huy như giây phút gọi mời
Giờ giao cảm cho mỗi ai suy tưởng
Trải tâm hồn để bon chen vô lượng
Cuộc chân như góc cạnh của ăn thề
Gió qua hồ chút hơi lạnh tỉ tê
Mà da diết cái phút giây tao ngộ
Dường chợt nghe âm thầm qua hơi gió
Vành môi hương nồng ấm của hôm qua
Mà tựu chung là cung bậc thiết tha
Vực sống dậy bên phương trời hoài cổ
Bài thơ xưa dõi cánh mềm cô lộ
Giờ lạc hà tràn ngập cả không gian
Thơ gợi lên cái thuở ấy huy hoàng
Đang tái hiện bên thềm thu Hà Nội .
Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014
MẦU NẮNG BAN TRƯA ...
Mầu xanh lá nõn non tơ
Buông theo chiều gió lơ thơ nắng vàng
Đường gân lá nét tơ loan
Sự nguyên sinh ấy chứa chan bao niềm
Phương trời mòn mỏi cánh chim
Mà tơ sợi vẫn nổi chìm đầy vơi
Bên dòng thác , dải lụa rơi
Cái mầu lụa trắng dưới trời ru rong
Mang theo ánh nắng vắt trong
Tạo chân dung ngợp tơ đồng men thu
Rừng cây xào xạc tiếng ru
Rì rầm khúc nhạc viễn du lưng trời
Dù là dặm bụi ngàn khơi
Thoạt trông đã nặng quãng đời nhàn du
Dưới trời trong nắng vi vu
Tiếng bay của gió hoang vu xa vời
Nỗi lòng bày tỏ thu ơi !
Dáng thu còn với dòng rơi trắng ngần
Để còn đường nét phong vân
Ghi vào niên lịch thế trần vãng lai
Một ngày hò hẹn một mai
Tây Nguyên rộn rã dấu hài mười phương .
HOÀNG HÔN BÊN HỒ ...
Còn lại chút của mầu loang loáng ấy
Như là đang thêu dệt bức tranh chiều
Dù lặng thầm cái bóng sắc cô liêu
Mà sũng ướt nét trầm tư tơ lụa
Gió dung dẻ lung linh và nhảy múa
Làm mặt hồ lay động những đường vân
Ánh mây trôi vào đáy nước trong ngần
Mầu hồng phấn mang chút gì mơ nhớ
Dãy núi nằm lũy thành xây duyên nợ
Vây quanh hồ lãng đãng một hồn thiêng
Giữa chiều thu nghe chút lạnh Tây Nguyên
Chính nơi ấy đi ra mầu sương khói
Xuồng nằm đó âm thầm trên bến mỏi
Sự chơ vơ làm òa vỡ chân chiều
Gót chân thầm theo cơn gió lắt leo
Mà cảm xúc đong đầy trong tâm thức
Cây xòe cành trải tháng ngày khô khốc
Cắt không gian thành nét vẽ yêu kiều
Giữa phương trời đang thổn thức cô liêu
Nơi xa lắc mà cạn nguồn gần gũi
Còn chút xanh mầu trời đang trăn trối
Họa hoằn mây trang thủy mặc ngàn đời
Mà dễ chừng đang trũng ướt chơi vơi
Tính ước lệ qua biết bao thời bút
Những chiếc lá rơi bay nghe sùi sụt
Từ cơ hồ của những dáng thu xưa
Cứ nhạt nhòa trong gió tiếng thơ đưa
Hòa tiếng thở bay men lòng giao cảm .
SÁNG THU MÙA TRÊN THÁC ...
Một buổi sáng bên thềm chân hùng vĩ
Khói sương loang đây đó sắc mơ hồ
Trong ngỡ ngàng trầm mặc giữa hư vô
Hòa sâu lắng tâm hồn vào thắng cảnh
Đá kết tầng tạo hình hài dũng mãnh
Thành trì chăng - giữ vững một cơ ngơi
Nước thác tuôn dòng trắng đổ bồi hồi
Vào với suối trôi đi bao lượn sóng
Sự sống động và như dường cô đọng
Cái thiên thâu ẩn chứa một gia tài
Để rộn ràng gót bước của vãng lai
Du thưởng lãm làm hành trang du khảo
Trời thấp xuống để chan hòa diện mạo
Sợi mây bay văn vẻ sắc thu mùa
Hòn đá nằm nghiêng dòng nước cợt đùa
In dấu vết của nhiều lần tuế nguyệt
Mầu sắc ấy phong rêu mà da diết
Mối cảm hoài thương tật giữa tư duy
Đã mỏi mòn không biết mấy chân đi
Cứ thảng hoặc gợi lên bao trang viết
Đường dặm liễu nối ngàn mai tha thiết
Trời Tây Nguyên bung vỡ một giai tầng
Kéo chiều dài cho bể ái nguồn ân
Trên đất mẹ những vô vàn kiều mị
Ánh nắng nhẹ rắc hương men lãm thúy
Vỗ bờ theo tiếng thác đổ xa mơ
Nét đẹp thiên nhiên lấy được tay rờ
Thu đứng lại để tơ lòng rạo rực
Lời ghi nhận qua thềm hiên duy thức
Buổi gởi trao qua giây phút phong hồ
Mái đầu sương góp nhặt nét dư đồ
Thơ ghép vận đưa vào thiên tình sử .
Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014
MỘT NGÀY MONG ĐỢI ...
Thân tặng Hội Cựu Giáo Chức Q .Tân Phú .
Cùng về đây những mái đầu bạc trắng
Từ mọi nơi theo gót bước rộn ràng
Hoa Hiến Chương bung vỡ ánh hào quang
Từ ngày ấy đẹp tình sông nghĩa biển
Hơn ba mươi năm kết thành vương miện
Bụi phấn bay theo gót bước thăng trầm
Giáo án canh thâu là những phúc âm
Luôn hướng thiện những mầm xanh rường cột
Nửa chữ Lương Sư không hề mai một
Từ ngàn xưa còn đó nặng âm vần
Rồng vượt vũ môn vùng vẫy phong vân
Bao thế hệ đã tang bồng tứ hải
Đất nước quang vinh bàn tay góp lại
Đã bước ra từ ngưỡng cửa sân trường
Bụi phấn bay là những sợi tơ vương
Những vạch nối ươm mầm cho trí tuệ
Giờ ngoảnh lại chặng đường đầy dâu bể
Buổi chia phôi ngày ấy giữa âm thầm
Tiếng trống bây giờ là những dư âm
Để sư phạm đổi ngôi thành mô phạm
Giờ gặp lại những mái đầu sương bám
Mà vẫn còn nụ cười ấy trên môi
Tay bắt cùng nhau bày tỏ khúc nôi
Để ấm lạnh mọi nẻo đường cuộc sống
Xin hồi hướng nỗi lòng đang xúc động
Bằng dòng thơ chan chứa xiết bao tình
Của những ngày đã từ giã hư vinh
Mà rưng rức bên lòng năm tháng cũ .
NGUYỄN THỊ THUẦN - P PHÚ THẠNH .
CHÀO NHAU ...
Thân tặng Hội Cựu Giáo Chức Q .Tân Phú .
Xin chào đồng nghiệp Lương Sư
Không gian hội ngộ gần như nỗi mừng
Nhìn nhau khoảnh khắc rưng rưng
Buồng tim ánh mắt ngập ngừng khúc nôi
Kể từ gác bút chia phôi
Hành trang nhẹ gánh vành môi giã từ
Trở về cuộc sống Chân như
Tròn đêm nhung nhớ âm từ AB
Gió lồng song cửa màn the
Lạnh lòng mà lại vọng nghe lạnh trời
Chuỗi ngày sư phạm đầy vơi
Thẳm xanh mái tóc tiếng cười hồn nhiên
Bụi mờ phấn trắng nhân duyên
Canh thâu giáo án ước nguyền ba sinh
Nổi trôi dòng chảy lộ trình
Ươm mầm trí tuệ hiển vinh chặng đàng
Trống dồn những buổi trường tan
Thềm hiên học hiệu thời gian đợi chờ
Bao nhiêu thế hệ - trang thơ ...
Ra đi chắp cánh bến bờ thành công
Bây giờ đồng nghiệp biết không ?
Tấm huy chương ấy thắp hồng buồng tim
Ở đâu mà phải kiếm tìm
Chuỗi thời gian ấy nghĩa kim cải mà
Bây giờ mái tóc râm hoa
Gặp nhau kể lể mặn mà với nhau .
NGUYỄN THỊ THUẦN - P PHÚ THẠNH .
ĐỊNH VỊ MỘT TINH THẦN .
Viết gửi về Hoàng Sa .
" Vở lòng hai tiếng Việt Nam
" Lời xưa mẹ dạy con làm sao quên "
Trường Sơn hải đảo mông mênh
Bốn ngàn năm đã đắp nền giang san
Ngược dòng lịch sử Văn Lang
Gấm hoa nhuận sắc dặm ngàn phồn vinh
Dẫu nhiều hữu hạnh ba sinh
Dấu chân giẫm nát ngư kình bể Đông
Nổi trôi viên đá trụ đồng
Ngàn xưa còn đó sử hồng chưa phai
Thước đo dặm liễu ngàn mai
Hình dung chữ S , kéo dài đường bay
Con đường kế tục hôm nay
Trượng phu giục trống , liễu mày ra quân
Sắt đồng dàn trải Kinh luân
Giữ gìn tấc đất nghìn trùng Lạc Long
Thềm hiên lục địa biển Đông
Hoàng , Trường còn đó ấm nồng tình xưa
Đã nhiều sớm nắng chiều mưa
Vẫn vun đắp đẹp dấu xưa bạc vàng
Cánh buồm căng gió tơ loan
Dáng Thăng Long ấy muôn vàn gấm hoa
Cho dù sóng táp mưa sa
Vạn lòng như một quan hà thẳng xông
Biên cương thành quách sắt đồng
Trường Sơn , Hải đảo quyết không bước lùi .
NGUYỄN THỊ THUẦN - P PHÚ THẠNH .
Thân tặng Hội Cựu Giáo Chức Q .Tân Phú .
Cùng về đây những mái đầu bạc trắng
Từ mọi nơi theo gót bước rộn ràng
Hoa Hiến Chương bung vỡ ánh hào quang
Từ ngày ấy đẹp tình sông nghĩa biển
Hơn ba mươi năm kết thành vương miện
Bụi phấn bay theo gót bước thăng trầm
Giáo án canh thâu là những phúc âm
Luôn hướng thiện những mầm xanh rường cột
Nửa chữ Lương Sư không hề mai một
Từ ngàn xưa còn đó nặng âm vần
Rồng vượt vũ môn vùng vẫy phong vân
Bao thế hệ đã tang bồng tứ hải
Đất nước quang vinh bàn tay góp lại
Đã bước ra từ ngưỡng cửa sân trường
Bụi phấn bay là những sợi tơ vương
Những vạch nối ươm mầm cho trí tuệ
Giờ ngoảnh lại chặng đường đầy dâu bể
Buổi chia phôi ngày ấy giữa âm thầm
Tiếng trống bây giờ là những dư âm
Để sư phạm đổi ngôi thành mô phạm
Giờ gặp lại những mái đầu sương bám
Mà vẫn còn nụ cười ấy trên môi
Tay bắt cùng nhau bày tỏ khúc nôi
Để ấm lạnh mọi nẻo đường cuộc sống
Xin hồi hướng nỗi lòng đang xúc động
Bằng dòng thơ chan chứa xiết bao tình
Của những ngày đã từ giã hư vinh
Mà rưng rức bên lòng năm tháng cũ .
NGUYỄN THỊ THUẦN - P PHÚ THẠNH .
CHÀO NHAU ...
Thân tặng Hội Cựu Giáo Chức Q .Tân Phú .
Xin chào đồng nghiệp Lương Sư
Không gian hội ngộ gần như nỗi mừng
Nhìn nhau khoảnh khắc rưng rưng
Buồng tim ánh mắt ngập ngừng khúc nôi
Kể từ gác bút chia phôi
Hành trang nhẹ gánh vành môi giã từ
Trở về cuộc sống Chân như
Tròn đêm nhung nhớ âm từ AB
Gió lồng song cửa màn the
Lạnh lòng mà lại vọng nghe lạnh trời
Chuỗi ngày sư phạm đầy vơi
Thẳm xanh mái tóc tiếng cười hồn nhiên
Bụi mờ phấn trắng nhân duyên
Canh thâu giáo án ước nguyền ba sinh
Nổi trôi dòng chảy lộ trình
Ươm mầm trí tuệ hiển vinh chặng đàng
Trống dồn những buổi trường tan
Thềm hiên học hiệu thời gian đợi chờ
Bao nhiêu thế hệ - trang thơ ...
Ra đi chắp cánh bến bờ thành công
Bây giờ đồng nghiệp biết không ?
Tấm huy chương ấy thắp hồng buồng tim
Ở đâu mà phải kiếm tìm
Chuỗi thời gian ấy nghĩa kim cải mà
Bây giờ mái tóc râm hoa
Gặp nhau kể lể mặn mà với nhau .
NGUYỄN THỊ THUẦN - P PHÚ THẠNH .
ĐỊNH VỊ MỘT TINH THẦN .
Viết gửi về Hoàng Sa .
" Vở lòng hai tiếng Việt Nam
" Lời xưa mẹ dạy con làm sao quên "
Trường Sơn hải đảo mông mênh
Bốn ngàn năm đã đắp nền giang san
Ngược dòng lịch sử Văn Lang
Gấm hoa nhuận sắc dặm ngàn phồn vinh
Dẫu nhiều hữu hạnh ba sinh
Dấu chân giẫm nát ngư kình bể Đông
Nổi trôi viên đá trụ đồng
Ngàn xưa còn đó sử hồng chưa phai
Thước đo dặm liễu ngàn mai
Hình dung chữ S , kéo dài đường bay
Con đường kế tục hôm nay
Trượng phu giục trống , liễu mày ra quân
Sắt đồng dàn trải Kinh luân
Giữ gìn tấc đất nghìn trùng Lạc Long
Thềm hiên lục địa biển Đông
Hoàng , Trường còn đó ấm nồng tình xưa
Đã nhiều sớm nắng chiều mưa
Vẫn vun đắp đẹp dấu xưa bạc vàng
Cánh buồm căng gió tơ loan
Dáng Thăng Long ấy muôn vàn gấm hoa
Cho dù sóng táp mưa sa
Vạn lòng như một quan hà thẳng xông
Biên cương thành quách sắt đồng
Trường Sơn , Hải đảo quyết không bước lùi .
NGUYỄN THỊ THUẦN - P PHÚ THẠNH .
THU VỀ NƠI ẤY ...
Thu về nơi ấy Lâm viên
Tiếng thầm vọng lại một thiên sử tình
Nắng soi mầu sắc bình minh
Mới vừa xóa giọt quy trình của sương
Nhuộm lên cây cối bên đường
Còn se se lạnh chút vương vấn lòng
Thông ngàn dạo khúc tơ rong
Khúc thiên niên ấy tiếng đồng vọng xưa
Con đường sỏi đá mây mưa
Hạt thông nằm đó lá đưa qua thềm
Tà dài khoan nhặt thu êm
Mầu xanh của biển mượt mềm sợi buông
Xuôi tay theo nắng suối nguồn
Khoan hòa giai điệu khúc buồn mãi bay
Nắng mềm từng sợi nhẹ lay
Nhạt mờ hư ảo vơi đầy không gian
Quạnh hiu trên một chặng đàng
Để tơ liễu dệt lên trang sử tình
Bên bờ hữu hạnh ba sinh
Tiếng lòng thổn thức hành trình vào thu
Như là giai điệu dòng thu
Giữa thiên nhiên giữa gót du lữ chờ
Chợt choàng tỉnh giấc hoang mơ
Tiếng thông gọi gió bụi bờ Lâm viên .
THU TRẢI QUANH HỒ ...
Những bước chân đi rất nhẹ nhàng
Quanh hồ rả rích nhịp tơ loan
Trời thu diễm ảo mầu nhung nhớ
Âm vận thành thơ điệp khúc đàn
Vàng lá xanh cây gió mượt mềm
Dáng thu rón rén gót chân êm
Trong mầu nắng nhạt đưa hương mộng
Tràn ngập không gian lãm thúy thềm
In rõ lối đi của mặt trời
Trải dài bóng ngả giữa chơi vơi
Gió đùa lãng đãng cành rơi lá
Như tiếng thu reo để gọi mời
Và nước trong hồ sóng gợn tơ
Dệt đan theo gió rẽ xô bờ
Dòng thu xao động nhăn mày liễu
Lá trở tơ lòng dệt vận thơ
Theo gió huyền nhung từng sợi bay
Hương thơm hư ảo nhụy phơi bày
Lãng du sực nức bên bờ tỉnh
Để ngập cung đàn giai điệu say
Da diết hồn thơ giữa nẻo đàng
Thu mùa dừng lại phím tơ đan
Tiếng rừng lay gió ru êm ả
Giây phút thần tiên nặng gió ngàn .
NẮNG GIEO VÀO DÒNG THÁC ...
Suối nước trong veo nhuộm nắng vàng
Trời thu hoằng hóa nét kiều loang
Rì rào tiếng thác buông tơ lụa
Dòng chảy đong đưa giọt khẽ khàng
Sắc cỏ rong rêu sũng nước trong
Đất mầu cam sậm kết thềm ong
Bậc cao sà xuống vòm hang động
Luyến dệt đường tơ đẹp chữ đồng
Bên ấy dường như sắc tuyết pha
Của hòn non bộ níu tơ hoa
Nằm bên sườn núi phong rêu sắc
Chảy xuống suối thiêng thắm lụa là
Ánh nắng vàng thu rọi nhạt mờ
Nối từng giọt nước xuống dòng mơ
Nước trong có thể nhìn thềm cỏ
Khoảnh khắc trầm tư giữa bến bờ
Dáng dấp tự nhiên ở giữa mùa
Âm vần khúc chiết gió rong đưa
Nỗi niềm len lén vào hư ảo
Một phiến tình thơ vọng buổi trưa
Hướng thẳng về phương có mặt trời
Chút lòng bày tỏ nắng thu ơi !
Con tim gội rửa vào trong vắt
Hưởng trọn phút giây thanh thản đời .
Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014
CHUYẾN TẦU ĐI VÀO NẮNG GIÓ ...
Nghe tiếng rúc còi tầu xuyên biên giới
Cứ vẳng đưa đồng vọng cả non ngàn
Làm rung rinh mặt nước biển xanh loang
Ngày thu đọng những giọt sương se lạnh
Cuộc trường chinh đi vào đường mai hạnh
Nước vỗ bờ qua ánh mắt nhàn du
Cây lá qua song lay động vi vu
Theo tiếng gió non ngàn xa biền biệt
Biển và trời cùng mầu xanh biêng biếc
Ở trên cao cụm mây trắng lữ hành
Để không gian thành nét vẽ mầu tranh
Lấy âm vận phơi bày lên lãng mạn
Ở bên kia chân trời đang khuếch tán
Mờ chân dung tuyết phủ buổi hoàng hôn
Những chuỗi ngày chìm đắm với mỏi mòn
Như đọng lại chặng đường Ray lạnh giá
Đêm Bắc Kinh nhớ Moscow xa lạ
Giữa cung đường vang vọng những dư âm
Như có ai đang thao thức bổng trầm
Tiếng tơ Nhị bên thềm hiên sâu lắng
Chặng đường xa thêm tư duy đè nặng
Tiếng gió reo tiếng âm vọng còi tầu
Thiên lý ngoài bỏ lại ở đằng sau
Để tiếp cận chân trời đầy thương nhớ ...
SÁNG THU TRÊN VỊNH ...
Đường bay còn lắm phương trời
Nay dừng chân lại một nơi quê mình
Thu mùa trời sắc thủy tinh
Vương mầu mây trắng cổ sinh phong hồ
Sắc mầu quần thể điểm tô
Nõn xanh cây lá liễu bồ chân mây
Lá vương đường nét tròn đầy
Dung nhan phong nhụy xa bay vào ngàn
Dòng trôi nước lặng khẽ khàng
Phẳng gương in bóng chứa chan sắc trời
Con thuyền rẽ sóng trùng khơi
Để cho ánh mắt vành môi mặn nồng
Cạn nguồn nghĩa biển tình sông
Cánh buồm xuôi gió tơ đồng phong yên
Quê mình hàm chứa nợ duyên
Lọt qua ánh mắt cuối miền ngũ Châu
Cơ hồ dòng chảy canh thâu
Phân phô hình dáng đắm sâu ân tình
Cũng là hữu hạnh ba sinh
Cuối trời thu lặng bên bình minh mây
Cụm hòn đảo núi vương vây
Bút nghiên huyền thoại vơi đầy ý thơ
Nẻo hồ trùng lặp bến bờ
Mà về quê mẹ mà chờ đợi nhau
Trò đời bãi bể nương dâu
Cập nguồn thắng cảnh mái dầu điểm sương
Thơ nay viết giữa cung đường
Hạ Long di sản tinh tương dấu hài .
CHIỀU THU VƯƠNG HOANG VẮNG ...
Ở nơi ấy là lâu đài dật sĩ
Trọn tháng ngày thanh thản với thiên nhiên
Tiết phủ mùa đông giá lạnh hư huyền
Gây cảm xúc trong vô vàn trăn trở
Nay trời thu vắt không gian duyên nợ
Nhung lụa mềm reo rắc sợi tơ bay
Sự ấm nồng như dịch chuyển men say
Trong hoang vắng hoang vu mà cô đọng
Trũng nước phẳng những mảng gương in bóng
Bên sườn đồi không thấy chút mầu xanh
Cả cơ ngơi dàn trải liễu buông mành
Mang nặng sắc thu chiều trôi êm ả
Những bóng cây cắt chân dung nền nã
Sẫm mầu đen dấu hiệu bóng đêm về
Kéo không gian vào khoảnh khắc lê thê
Vây mảng mỏng chút hơi sương se lạnh
Đồi bên kia âm thầm trong cô quạnh
Mối cảm hoài rưng rức cả trăm năm
Ánh chiêu dương nơi ấy cứ đằm đằm
Mầu thổn thức ôm lâu đài cô lẻ
Gió thu lượn vi vu qua muôn nẻo
Khúc nhạc lòng ai đó đã tư duy
Suốt không gian chỉ còn lại thầm thì
Tiếng nói thật của buồng tim trao gởi
Trong thảng hoặc dặt dìu bao tơ sợi
Hình thành thơ như nhân quả trở về
Gọi vào hồn tất cả những say mê
Gom tròn trịa vào âm vần thang bậc .
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
XANH MẦU THU NẮNG ...
Nắng thu rơi rớt vào nơi đó
Nét vẽ tuyệt vời để thế nhân
Ghi chép đưa vào trang vạn cổ
Sử thơ tuyệt tác những âm vần
Dòng trôi con nước chạy quanh co
Như thể lối đi của rắn bò
Trong suốt mầu xanh vương nắng nhẹ
Mượt mềm gót bước sắc suy so
Bóng cây đơn lẻ đứng xa xôi
Cũng thẫm mầu xanh đọng khúc nôi
Ánh nắng nhuộm lên mầu nắng nhẹ
Sóng đồi theo gió hững hờ trôi
Có đồi mầu đất sẫm bazan
Tầng đất vòng quanh rất khẽ khàng
Khắp cả không gian mầu nõn mượt
Vẫn còn một chút để vương mang
Sắc thu nhè nhẹ trải phong thu
Như rắc như bay nhụy vị cù
Chút ít nắng phai lên thảm nõn
Lặng thầm khúc chiết sợi tơ ru
Không nghe có tiếng gì vang động
Chỉ gió mà thôi thổi ngọt mềm
Giữa sắc xanh nhung trong nắng gọi
Trữ tình chan chứa dệt vào thêm .
SUỐI THU LOÁNG BẠC ...
Rì rào âm vận xa khơi
An nhiên thanh thản dòng trôi thu mùa
Cái mầu trắng ấy phân bua
Mầu hoa gấm của nắng đùa lá rơi
Mây bay mầu trắng đầy trời
Xuyên cành lá dõi mọc mời vào thu
Rừng cây dáng dấp hư phù
Mầu vàng tơ sợi phong du hải hồ
Lặng yên là cõi hư vô
Chỉ nghe tiếng gió phân phô thu trời
Rì rào âm vận xa khơi
Lãng du mấy bóng con người ngoài xa
Theo dòng gió thổi âm ba
Khẽ khàng tiếng nói thiết tha âm vần
Lá vàng đầy bãi phong trần
Mà không tiếng đạp nai vàng xưa thu
Thầm nghe tiếng gió vi vu
Bay đi xác lá - hoa cù vào thơ
Hai bên rõ lối hai bờ
Nắng về nhỏ giọt vàng mơ gọi mời
Rì rào âm vận xa khơi
Không gian dừng lại bên trời thu đang
Nặng nề trong gói hành trang
Sử tình ghi lại dặm ngàn giữa thu .
HẺM NƯỚC THU TRÔI ...
Dòng nước mùa thu buồn cạn cạn
Dòng xanh uốn lượn chảy quanh quanh
Hồn thu lắng đọng vào trong ấy
Giây phút đong đưa để liễu mành
Con hẻm mà là con suối đi
Ngàn năm còn đó tiếng từ quy
Lạnh lùng riêng cõi trơ vơ lạnh
Giờ rắc nắng thu rộn cuộc kỳ
Cây sắc vàng vươn tính đặc thù
Riêng mùa ong bướm trải hoang vu
Và riêng ánh nắng rơi hư ảo
Làm đẹp âm vần thơ viễn du
Cũng mượt lá xanh rắc dặm ngàn
Âm thầm tơ sợi mối tơ loan
Bên sườn núi đứng ru phong nhụy
Cho sắc thu thêu dệt nẻo đàng
Và ở bên kia đá dựng tầng
Phong hồ mầu sắc nhuộm phong vân
Dưới trời thu kéo vầng mây trắng
Diễm tuyệt bức tranh thu thế trần
Có những ngôi nhà đứng lặng u
Ở trên bậc ấy giữa mùa thu
Thắp lên cái dáng duyên con gái
Lãng đãng trôi đi giữa bụi mù
Réo rắc tiếng thu rơi nhẹ nhẹ
Lạc loài gót bước giữa mang mang
Tình thơ thu gọi dang tay vẫy
Kín cả núi non kín chặng đàng .
THU NGOÀI VIỄN XỨ ...
Trải dài nơi ấy một thời gian
Theo dấu chân đi rất khẽ khàng
Tầng bậc sắc mầu đang khúc chiết
Âm thầm thêu dệt nét tơ loan
Mặt trời soi ấm dải Tây Nguyên
Xứ lạnh tuyết pha khắp cả miền
Dầu dãi tháng ngày trong buốt lạnh
Hôm nay hơi ấm nắng kỳ duyên
Gần như mầu tuyết đã trôi đi
Để lại không gian tuyệt những gì
Mà chỉ riêng thu thì mới có
Sắc mầu diễm ảo của từ khi
Còn vương làn khói ấy hay sương ?
Mà rất phong tình rất luyến thương
Chút gợn vào lòng hình ảnh ấy
Mà như giấc mộng giữa miên trường
Rừng phong nho nhỏ lá xanh mơ
Cái nắng thu phơi rất ởm ờ
Chút lạnh se lòng bừng bật dậy
Sử tình chồng chất vạn vần thơ
Mấy ngôi nhà sống cuộc âm thầm
Trong nắng thu mùa lặng tĩnh tâm
Bất chợt vang lên từng nốt nhạc
Từ trong giây phút rõ thăng trầm
Nước in mang nặng sắc không gian
Không thể trôi đi chỉ bẽ bàng
Phẳng bóng bay vào tranh lập thể
Dưới trời thu nhuộm phút đăng quang
Gởi trao vào tận đáy buồng tim
Những tứ thơ thu nặng nỗi niềm
Ở giữa Tây Nguyên miền viễn xứ
Mà lòng nồng ấm - bóng đôi chim .
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014
SẮC THU VÀNG NẮNG ...
Bao la xanh một khung trời
Mầu mây gợn chút bồi hồi tơ bay
Thu mùa rụng xuống hôm nay
Khẽ khàng giọt nắng lắt lay úa vàng
Nước hồ phẳng nét xanh loang
Đường tơ ai kéo dặm ngàn ruổi rong
Núi đồi sương khói thu phong
Bên thềm hư ảo giữa lòng không gian
Sắc thu nhuộm úa mầu vàng
Cành gie dặm liễu lá tràn ngàn mai
Cỏ cây lau lách quan hoài
Mầu xanh muôn thuở gót hài đẫm sương
Đỉnh cao dáng đứng vô thường
Với thiên nhiên cộng liễu tường nhân sinh
Tạ từ phiền não hư vinh
Dấu chân lạc lỏng hiên đình mộng du
Se lòng chút lạnh men thu
Giữa trong nắng úa giữa vù theo mây
Bên dòng nước lặng vòng tay
Viễn du đồng vọng chuỗi ngày xa trông
Trên bờ bến đổ cạn nộng
Phiêu nhiên lỏng phím tơ đồng vẳng đưa
Đẹp trời vẫy gọi vào xưa
Dáng thu phong nhụy như vừa nhác trông
Đôi bờ nghĩa biển tình sông
Thuyền vào cập bến thiền không cõi lòng
Gió mùa thu chuyển cơ vòng
Nghe xào xạc lá mặn nồng bờ môi
Bên hồ trầm mặc đầy vơi
Chứa chan giây phút gọi mời vòng tay
Thu mủa trước cảnh hôm nay
Bốn con mắt ghép men say vào vần ...
BÓNG SẮC CÂY THU ...
Nhìn sắc mầu thu úa
Nhuộm hết cả không gian
Như tơ mềm nhung lụa
Se se lạnh khẽ khàng
Kín khung trời viễn xứ
Rộng tâm hồn lãng du
Nắng vàng gieo tư lự
Trải khói sương thoảng mù
Yên ba nhòa sắc cổng
Mầu trôi nổi cạn sâu
Trầm tư qua cuộc sống
Hồn thiêng của Lưu Cầu
Bước chân đi qua nước
Mường tượng nhịp Dĩ Kiều
Giấc mơ và hẹn ước
Giờ lạc lỏng trĩ triêu
Và dòng trôi đọng lại
Nhạt nhòa cả không gian
Lắt lay miền quan tái
Dao động chút hồn hoang
Bóng cây im lìm bóng
Toàn một sắc mùa thu
Yên bình không lay động
Hơi lạnh bay viễn du
Lặng thầm như trong mộng
Cái đẹp với trầm tư
Loang đường tơ cô đọng
Tuyệt diệu và hảo từ .
Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014
ĐÊM TRĂNG ĐỀN THÁNH ...
Trăng tròn bóng trên thánh đường Chính Thống
Nhớ ngày nào Đức Thương Phụ khoe trăng
Chiếc áo chùng buông tha thướt mầu đen
Để cái lạnh thu về sương vấy bụi
Ngọn Thập Tự mầu vàng trông gần gũi
Vươn lên thành dấu ấn thuở uy nghi
Mầu trời hơi xanh trong ấy bởi vì
Trăng sáng quá làm màn đêm bay mất
Gió lạnh hơi sương trầm tư ẩn khuất
Nghe như trong rặng núi ấy bay về
Rặng Uran của năm tháng buốt tê
Tiếng quạ Á Châu đêm mùa thu tới
Đêm trăng này ở ngàn trùng diệu vợi
Đền Pơtecbua nhạc thánh vang ngần
Lặn lội dặm ngàn gót bước thi nhân
Trùm áo hồ cừu đường may dầy cộm
Để nghe gió mùa thu về rất sớm
Trên đỉnh Thánh đường vành vạnh trăng soi
Nặng trĩu hành trang bụi bám quan hoài
Mà chỉnh chu những vần thơ kiều mị
Đã trót dấn thân làm người thi sĩ
Bóng trăng nào mà lại thiếu trong thơ
Đất nước Nga cái xinh đẹp bây giờ
Đêm trăng sáng ngồi nghe lời Thượng Thụ
Bài viết ngày xưa vẫn còn chưa cũ
Thêm vầng trăng vành vạnh cái khuôn rằm
Của hôm nay ngoài dặm liễu xa xăm
Hồi chuông đổ ánh trăng lay tha thiết ...
TRĂNG Ở QUÊ NGƯỜI ...
Đêm tỉnh thức vì ánh trăng sáng quá
Cả không gian sóng ngọc dát vơi đầy
Gió thu thầm rong ruổi để ru cây
Bờ đá đứng trầm tư nghe thu lặng
Ở bên kia những tàng cây quạnh vắng
Tưởng chừng như trăng xóa sạch màn đêm
Quần cư dân cũng le lói ánh đèn
Mầu xanh nhạt âm thầm mà hiện hữu
Trời không mây mầu mơ hồ cố cựu
Để cho trăng vành vạnh một cung vòng
Mầu nhạt mờ hình chú Cuội ở trong
Cây đa ấy vẫn còn mùa cổ tích
Tiếng thu vọng bên thu trời rả rích
Sóng du dương lảnh lót những băng tần
Cùng bên nhau thưởng nguyệt kiếm sông Ngân
Để giao cảm nguồn thơ ngoài biên tái
Nước hồ lạnh đang đong đầy vẫy gọi
Chảy ru rong đan dệt thảm tơ trời
Bóng người đi loáng thoáng giữa cơ ngơi
Dành trọn vẹn cho phút giây trao nhận
Vắt không gian không bụi mờ vấy bẩn
Chỉ se se trong hơi gió sương lòng
Ngước nhìn xa sự vĩ đại hoài mong
Đã bung vỡ trong khung trời thu nguyệt
Sự muôn một cho thế đời nuối tiếc
Chép ghi vào tình sử dưới trăng soi
Đường xa xôi ngàn vạn dặm cảm hoài
Để hiện thực ngồi cùng nghe trăng gọi ...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)