Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014
LỐI ĐI SƠN NỮ THÁI ...
Những giọt nắng kết đan thành mầu sáng
Xuống dòng trôi tỏa hương vị trong ngần
Cây cỏ lạnh cho không gian khuếch tán
Những bước đi thiếu nữ Thái thanh tân
Giây phút riêng để bông đùa trao gởi
Mượn bậc thềm thác nước đổ reo vui
Mái tóc đen đang trong tầm tay với
Chặng đường hong cái đẹp của con người
Xiêm y của cái riêng nền thổ cẩm
Khung cửi mùa lời mẹ dặn xa khơi
Đường nét cong hoằng khai từ xa lắm
Mềm đôi tay tạo nét đẹp muôn đời
Bọt trắng nước làm đỏ mầu gót bước
Nắng bay đi vào diệu viễn tơ mềm
Là di sản của ngôn từ non nước
Không lạc loài mà kết nối hơn thêm
Ầm ào gió thăng hoa cho tiếng thác
Nhưng vẫn nghe rưng rức sự thầm thì
Vành môi đỏ đan thanh và dịu mát
Trong nắng êm làm rộn rã chân đi
Rộn rã không gian rộn ràng âm vận
Từng sợi tơ rong ruổi một phương trời
Mình tách biệt để tầm nhìn hưng phấn
Em và anh im lặng giữa chơi vơi ...
MẦU XANH TƯƠI MÁT ...
Dìu dịu trôi đi mà là điệp khúc
Rặc mầu xanh gieo rắc mẫu tơ tình
Sự bình yên của chiều xa vong lục
Giữa núi rừng cung bậc cuộc tồn sinh
Mềm xâm thực của mầu xanh thực vật
Trong mưu cầu làm giầu đẹp quê hương
Mầu vàng sáng cái nguyên sơ của đất
Của ngàn năm còn nặng trĩu phong sương
Đường uốn lượn như mầu châu nét vẽ
Nửa vòng tròn và một nửa vòng quay
Cái dáng dấp đang diễm kiều e lệ
Ngát mầu xanh không hết lối đường cày
Trong nắng cây đổ nghiêng và râm mát
Làm hoạt hình cho mầu sắc không gian
Gió triều rong nhẹ êm lời xào xạc
Thảng hoặc như ai nhẹ phím cung đàn
Sự tiếp diễn vô tình mà gạch nối
Mãi thần kỳ cho đến tận đằng xa
Đường đất đi tất nhiên không nguồn cội
Ẩn hiện theo thang bậc thuở băng hà
Trời một chút trong tầm nhìn ngút mắt
Xám mầu mây nổi bật một cung thềm
Nên mầu xanh cứ xa khơi dìu dặt
Ấm tơ lòng thổn thức giữa anh em .
SẮC MẦU TÂY BẮC ...
Như bức tranh của một thời khuya khoắc
Nghệ thuật phục hưng trổi dậy băng tần
Sắc mầu kia dường nhuần nhuyễn thanh tân
Trong ý tưởng và bàn tay bạt tụy
Sắc váng lúa ngát mùi thơm vị nhụy
Mầu mạ non làm bung vỡ tơ tình
Những mái nhà rải rác dáng phiêu sinh
Mà tình tự mang sắc mầu bản tộc
Chiều chảy nghiêng của lặng lờ mầu nước
Như dòng trôi của triều đại kỷ nguyên
Sỏi đá nằm nơi ấy sự bình yên
Mầu cẩm thạch nhạt mờ buông tơ sợi
Những lối nhỏ còn bay mùi đất mới
Nằm hanh hao trong nắng núi bình minh
Giây phút thôi để gạt bỏ hư vinh
Hòa lòng với cái hương đồng cỏ nội
Đường nét ấy vô hình qua kiểm phối
Giữa siêu nhiên mà cũng rất tự tình
Sự tảo tần thoạt kỳ thủy tồn sinh
Một tác phẩm mang chiều dài lao khổ
Trời trên cao những làn mây vũ lộ
Luôn luôn làm bảo vệ một hành lang
Cái đẹp non thơ dàn trải cung đàn
Mà khúc chiết biết bao là nhiệt huyết
Mình bỗng nghe tiếng trống đồng hồn Việt
Làm lung linh nét dáng ấy kiêu kỳ
Bốn ngàn năm hơn nửa của từ khi
Có tiếng ốc tiếng tù và vang vọng
Anh có thấy như là mình đang mộng ?
Giữa không gian rưng rức cuộc giao tình
Trong vòng tay nồng ấm sự lặng thinh
Mà rộn rã nhịp tơ lòng dao động
Sự hằng hữu chân dung và cuộc sống
Đẹp vô cùng dù góc cạnh quê hương
Mình đi ra từ một cõi vô thường
Để ghép vận cho miên trường phong nhụy
Xin cảm tạ sắc mầu ngoài thiên lý
Gót song hành không lỡ mất thời gian
Dòng thơ đây tròn trĩnh một cung đàn
Mùa xuân đẹp giữa không gian Tây Bắc .
Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014
SÁNG SỚM BẢN LÀNG ...
Mấy mái nhà tranh san sát nhau
Thời gian sương gió đã hoen mầu
Nằm im để tiếng ru khe khẽ
Giữa buổi mai dừng gót quế châu
Rào đá vây quanh kín mối giềng
Ngàn đời phảng phất mảnh hồn thiêng
Mầu xanh thổ cẩm hoa văn ấy
Như ánh lên nồng một sắc duyên
Cây đứng hanh hao giữa bụi hồng
Bạc mầu hai buổi gió thu đông
Dễ chừng điểm xuyết cho thôn bản
Cái dáng riêng mà rất ước mong
Hoa cải vàng phơi rất nhẹ nhàng
Cái mầu sắc ấy buổi sang trang
Đưa vào tình sử thêm bao nét
Để dệt núi rừng khúc chứa chan
Sườn núi đằng xa vương khói bay
Như là hương nhụy tỏa men say
Khung trời bản sắc là chân chất
Mà ngập buồng tim những ngất ngây
Có tiếng rộn ràng của bước chân
Bậc thềm sinh hoạt rất văn lân
Như đang lỏng phím vào nơi đó
Hòa điệu nguồn thơ xóa bụi trần .
SÁNG SỚM HÀ GIANG ...
Sương khói hoang vu nghẽn lối về
Ngút ngàn tít tắp cuối đường quê
Trời không mầu sắc mầu u ám
Mà sũng buồng tim những hẹn thề
Thề hẹn bên đường gót gió xa
Lối đi nhỏ hẹp mỗi lần qua
Âm vang dội lại bên sườn núi
Mà thể thanh âm giữa mặn mà
Nhìn dấu đôi tay đã tảo tần
Sườn đồi mòn dấu cũng bàn chân
Những loài cây trái đang âm ỉ
Có lẽ là đây - vướng nợ nần
Im lặng con đường men núi xưa
Dường đang còn đó mấy hôm vừa
Mồ hôi nhỏ giọt nên dòng chảy
Vị mặn còn nồng theo gió đưa
Cây lá xạc xào rớt giọt sương
Lặng thầm kết nối những tơ vương
Vòng tay du khảo ôm tròn mộng
Và thắm vành môi giấc thụy tường .
Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014
TRĂNG Ở TRỜI XA ...
Trăng nằm ở đó cao vằng vặc
Và tỏa không gian của hẹn thề
Mình đứng bên song từng khoảnh khắc
Ấm nồng giao cảm tỏa hương mê
Yên bình một cõi bao la quá
Có ánh trăng buông trải dặm ngàn
Mơ giấc hoàn lương vào cõi lạ
Âm vần réo rắt mối tơ loan
Mái lá tiêu sơ mềm cảnh cuộc
Lạnh lùng bám víu ánh trăng soi
Dưới cây thẫm bóng vươn cao vút
Làm dáng hồn quê nét mặn mòi
Thềm lúa mầu xanh đang nức nở
Vị hương thôn dã của ngàn năm
Ru rong theo gió đang bung vỡ
Cái buổi ngàn dâu ấm ruột tằm
Đỉnh cao len lén mầu nhung nhớ
Từng lớp mây vương để ấm nồng
Mình đứng nhìn lên - tiền kiếp nợ
Bên song khuya khoắc trọn niềm mong
Hoang vu mà cũng là chân chất
Để giọt thơ bay đến cuối miền
Tròn bóng nguyệt rằm mà diệu vợi
Êm đềm biết mấy một tình duyên ...
TRÊN ĐỈNH LANGBIANG ...
Mình đang viết bên bậc thềm cõi tục Để định hình cho phong cảnh miền tiên Trong tâm hồn yên vị một tiền duyên Nên thanh thản trải dòng trôi hương nhụy Đỉnh cao với ngoài tầm tay thiên lý Mà vòng tay nồng ấm mãi dìu lên Trải thời gian của năm tháng trời quên Giờ khám phá cái chân dung diễm tuyệt Mầu trắng ấy kỷ băng hà ... mải miết Qua hình dung nghệ thuật buổi đương thời Như sóng ngàn cuồn cuộn của biển khơi Ôm gót núi cứ lung linh dao động Sự mờ ảo dễ chừng là điệp mộng Nắng mai vương tần tảo sự yêu kiều Hương môi nồng đang hóa lỏng tương tiêu Bên góc độ mang chiều dài tình sử Còn phưng phức đêm ấm nồng dạ lữ Sự quan hoài theo gót bước ru xa Dãy núi mờ ngăn lối ấy hôm qua Đang lưu lạc mười ngón tay giao cảm Đỉnh trời cao băng tần mang sắc xám Có cơ hồ một chút mỏng tà huy Từng Sát Na kết chặt sợi tơ đi Làm rưng rức hai buồng tim ghép vận Ngọn thông cao đỉnh tháp lay hưng phấn Một hình hài tiêu biểu xứ mờ sương Của từ lâu rộn rã sắc Nghê Thường Hòa mầu sắc của bây giờ thổn thức Bài thơ viết cạn nguồn chưa ráo mực Mà mầu sương còn lãng đãng quan hoài Bên mầu trời thắp sáng mảnh gương soi Ngoài dặm liễu ngàn mai đạng rộn rã MÌnh hòa quyện vào không gian mới lạ Của bây giờ bung vỡ vận thơ chung Song hành nhau là giây phút lai trùng Của giai điệu hoang vu mà rất thật . |
Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014
NẮNG MAI MIỀN VIỄN XỨ ...
Nghe cái lạnh thầm thì miền Hoa Ấn
Chặng đường đi có nắng tuyết lung linh
Hẹp thảo nguyên làm ngắn lại lộ trình
Mầu xanh cỏ mang gót chân ngựa vó
Núi đá phong rêu già nua nơi đó
Trong nắng khoe những đường nét nhăn nheo
Cứ êm đềm vạn thuở gót chân theo
Qua khe ấy ROHTANG - LA đồng vọng
Dòng sông xanh nhẹ trôi hồn du mộng
Thẳm mầu xanh ngọc bích lắng vầng mây
Hai bên bờ nắng rọi dáng mê say
Như ánh sáng của mơ hồ vầng nguyệt
Cây vàng lá vươn lên và tha thiết
Cái mùi hương phảng phất lụa tơ mềm
Giữa nắng trời đang hoạt họa vào thêm
Cho phương xứ mặn mòi vần thơ viết
Đường bay ngang nặng đầy bao tình tiết
Ngồi bên trời theo dõi sợi tơ bay
Và để nghe luồng nóng ấm vòng tay
Trên xứ tuyết cách xa ngàn cây số
Gió se lạnh dù nắng triều loang lỗ
Lối đi gầy mang giai điệu ru thơ
Dòng sông xanh triền đá núi hững hờ
Mà lắng đọng trong lòng ngôn ngữ Việt .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)